“Không điều tra được?”
Sở Ninh Dực nhíu mày.
“Sao có thể như vậy được! Thím Vu là một người sống sờ sờ như thế, sao có thể không điều tra ra được chứ?” Thủy An Lạc giật mình kêu lên.
An Phong Dương gật đầu: “Thực sự là không điều tra được. Toàn bộ những thông tin về thân phận của bà ấy đều là giả, ngay cả khuôn mặt cũng là giả nốt!”
Thím Vu là giả?
“Không thể nào! Sao có thể như vậy được?” Thủy An Lạc có chút kích động: “Thím Vu chăm sóc em nhiều năm rồi, bà ấy không thể nào là giả được!”
Sở Ninh Dực nắm chặt lấy tay của cô để trấn an tâm tình của cô lúc này.
“Vậy nên hai người hoàn toàn không điều tra ra được thím Vu hiện tại đang ở đâu sao?”
Mân Hinh bất đắc dĩ nhún vai, rời khỏi mạng internet thì cô cũng bó tay.
“Ít nhất hiện tại có thể xác định rằng, mấy năm nay thím Vu ở lại Sở gia là vì có mục đích, còn mục đích là gì thì tạm thời chúng ta chưa biết được!" An Phong Dương trầm giọng nói.
“Phong Tứ!” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng: “Sau chuyện của Phong Tứ thím Vu mới bỏ đi, như vậy có thể chứng minh bà ấy nhất định có quan hệ với Phong Tứ!”
“Chuyện của Phong Điên còn chưa giải quyết xong sao?” Thủy An Lạc nghĩ tới mà có chút hoảng sợ, một chuyện thôi đã hủy mất đôi chân của Sở Ninh Dực rồi, thêm một lần nữa chắc cô thật sự sẽ không thể chịu nổi mất.
Bàn tay ấm áp, to lớn của Sở Ninh Dực nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890130/chuong-1798.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.