Sở Ninh Dực gật đầu, đây cũng là điều mà anh đang nghĩ.
Chuông cửa lại vang lên lần nữa, còn có cả tiếng Tiểu Miên Miên gọi.
Thím Ngô chạy đi mở cửa. Tiểu Miên Miên bước vào, thế nhưng cô bé không chạy tới chỗ ba mình trước mà dứt khoát chạy đi tìm Tiểu Bảo Bối.
An Phong Dương: “...”
Cô con gái này được sinh ra để chọc tức anh đúng không?
Mân Hinh cầm một tờ giấy đi thẳng về phía Sở Ninh Dực.
An Phong Dương bỗng cảm thấy trái tim thủy tinh của mình thật đau đớn!
“Đây là toàn bộ tư liệu của Hạ Lăng, từ lúc sinh ra đến bây giờ hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa quả thật cô ta chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ!” Mân Hinh vừa nói vừa nhìn bọn họ: “Toàn bộ chỗ tư liệu này đều lấy từ chỗ hệ thống giáo dục và cảnh sát chỗ cô ta sinh sống, tất cả đều là những điều bình thường nhất.”
Bình thường nhất?
Sở Ninh Dực cùng An Phong Dương liếc nhìn nhau.
Thủy An Lạc nhìn những ghi chép trong tư liệu, nói: “Học cùng trường tiểu học với em à?”
Thủy An Lạc nói rồi nhìn về phía bọn họ: “Nếu như ngay từ nhỏ cô ta trông đã giống chị Kỳ Nhu vậy thì lúc học tiểu học làm gì có chuyện không bị nhận ra chứ nhỉ?”
“Em xem phần sau đi, năm lớp hai do vấn đề gia đình cho nên đã dọn nhà đi. Có lẽ lúc đó chưa có người để ý đến vấn đề này.” Mân Hinh nói: “Chị cảm thấy đây rất có khả năng chỉ là trùng hợp, tư liệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890129/chuong-1797.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.