Sở Ninh Dực ngẩn ra, anh nhìn ánh mắt kiên định của Tiểu Bảo Bối, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Anh bảo vệ mọi người, thế nhưng lại có một ngày đứa con trai còn chưa tròn năm tuổi của anh lại kiên định nói với anh rằng “Ba, ba chờ con mười lăm năm“.
Vành mắt của Sở Ninh Dực đỏ lên. Anh kéo Tiểu Bảo Bối vào lòng, bàn tay to vỗ nhè nhẹ cái lưng vẫn còn bé xíu của con trai để che đi cảm xúc phập phồng vì cảm động của mình.
Bánh Bao Rau nhéo nhéo tay mình đứng một bên, dường như không còn chỗ để nhóc có thể đi qua với ba mình.
Thủy An Lạc nhìn Bánh Bao Rau, có chút không nỡ.
Nhóc cũng muốn đến bên cạnh ba, thế nhưng lại không có tính cách vô tư của em gái, không hiểu chuyện bằng anh trai, cho nên nhóc chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Sở Ninh Dực ôm con trai lớn và con gái rồi đặt hai nhóc xuống đất, sau đó anh nhìn Bánh Bao Rau đứng cách đó không xa liền vẫy vẫy tay với nhóc.
Bánh Bao Rau hơi giật mình, rồi lại chậm chạp đi tới.
“Lần này Bánh Bao Rau rất dũng cảm, không những không gây thêm phiền cho ba mẹ mà còn chăm sóc cả em gái nữa.” Sở Ninh Dực nói rồi ôm lấy Bánh Bao Rau đặt lên đùi mình.
Bánh Bao Rau khẽ giãy một cái nhưng không hề dùng sức.
Thủy An Lạc cùng người giúp việc đem đồ đạc vào phòng ngủ, sau đó quay đầu nhìn ba con họ: “Bánh Bao Đậu phải học tập anh trai con đấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890128/chuong-1796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.