Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, nhất thời bỗng cảm thấy hoàn toàn hết buồn ngủ.
Lạc Hiên đứng dậy, “Tôi chỉ đến để nói cho cậu biết chuyện này thôi, tiếp theo làm thế nào là việc của cậu.”
“Cho dù cậu ta còn sống, trong thời gian ngắn cũng không thể độn thổ đến đây được, không cần phải lo lắng.” Sở Ninh Dực nói, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Hiên, “Chuyện này đáng để anh phải tự mình đến đây một chuyến à?”
“Không thì sao?” Lạc Hiên nói, xoay người đi.
“Một lý do vớ vẩn như vậy, cũng chỉ có Cố Thanh Trần mới tin anh thôi, đúng là ngốc đến đáng buồn.” Sở Ninh Dực đột nhiên nói.
Lạc Hiên đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực nhưng không nói gì. Bởi vì Sở Ninh Dực nói là thật, anh ta đã dùng chuyện này để đe dọa Cố Thanh Trần đưa anh ta tới. Một là anh uống rượu, không thể lái xe. Hai là chuyện này nếu chậm trễ nói cho Sở Ninh Dực, hậu quả có thể lớn vô cùng.
Anh ta còn không biết xấu hổ dùng mánh khóe nói rằng dùng điện thoại sẽ bị nghe lén cho nên không thể gọi điện.
“Con bé đâu rồi?”
“Chắc là đi rồi, em họ cậu quả thực không đáng yêu bằng em họ tôi chút nào.” Lạc Hiên nói, lắc đầu rời khỏi phòng bệnh.
Mọi việc đã xong xuôi, cô nàng kia sao có thể tiếp tục nghe lời anh ta. Cô không đi lên cùng chính là để trốn tránh.
Sở Ninh Dực cúi đâu, nhìn cô nàng đã ngủ đến đỏ cả chóp mũi, nhưng lời này, anh không phản bác.
Dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890100/chuong-1768.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.