Bánh Bao Rau về nhà, được anh trai và em gái nhiệt tình chào đón. Bánh Bao Đậu ôm anh trai không buông tay, còn ra sức hôn mấy cái.
Bánh Bao Rau: “...”
Bánh Bao Rau liên tục nhắc nhở mình, đây là em gái ruột của mình, không thể nổi giận. Đổi lại là đứa con gái khác thì nhóc đã đá ra rồi.
“Mẹ.” Tiểu Bảo Bối chạy bên cạnh đến Thủy An Lạc, vươn tay ôm lấy chân Thủy An Lạc, “Mẹ có khỏe không? Bảo Bối rất lo cho mẹ.”
Nghe con trai hiểu chuyện nói vậy, Thủy An Lạc cúi người xuống vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, “Mẹ khỏe lắm, con nhìn đi, không phải rất ổn à?”
Tiểu Bảo Bối vươn tay ôm lấy cổ mẹ, cạ cạ vào lòng cô.
Bánh Bao Đậu cũng chạy tới, ôm lấy mẹ.
Thủy An Lạc ôm chặt hai đứa bé. Thiếu chút nữa, cô đã không thể gặp lại và ôm những đứa con của mình nữa rồi.
May mà, cô còn sống trở về.
Chỉ tiếc, căn nhà này, và cả nhà bên kia nữa, đã không còn người luôn miệng gọi bọn họ là tổ tông chờ bọn họ về nữa.
Bánh Bao Rau thấy vali hành lý đựng quà, cất đôi chân nhỏ chạy tới, sau đó liền lục quà tặng cho anh trai và em gái.
Bánh Bao Đậu quấn quít lấy mẹ. Thủy An Lạc đi đâu, cô bé theo đến đấy.
Thủy An Lạc đi toilet, cô bé cũng đi theo. Thủy An Lạc liền quay đầu lại: “Đi xem anh trai mang cái gì về cho con kìa, mẹ đi vệ sinh mà.”
“Bao Đậu cũng đi vệ sinh.” Bánh Bao Đậu thản nhiên nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890099/chuong-1767.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.