Thủy An Lạc rời khỏi bệnh viện. Chú Sở đang chờ cô ở cửa. Cô ôm Bánh Bao Rau lên xe, “Về nhà lớn đi ạ.”
Chú Sở gật đầu, Thủy An Lạc nhìn ra đường phố bên ngoài, cảm giác quay về thành phố A thật là tốt.
“Tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư biết cô về, nhất định sẽ vui lắm.” Chú Sở thấy tâm trạng của cô không tốt, liền nói.
Thủy An Lạc mỉm cười, cúi đầu nhìn Bánh Bao Rau đang nhìn mình.
“Sắp được gặp anh trai với em gái của con rồi kìa. Lần này theo mẹ khiến con cực khổ rồi.” Thủy An Lạc nói, cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
Bánh Bao Rau hé miệng nở nụ cười, sau đó bò qua người mẹ, đi tìm mấy món quà mang về, “Mẹ ơi, quà đâu rồi?”
“Quà bác mang về cho con rồi.” Thủy An Lạc vươn tay xoa đầu cậu nhóc.
Bánh Bao Rau gật đầu, bên trong có quà nhóc chọn cho anh và em gái.
Thủy An Lạc nhìn Bánh Bao Rau rõ ràng đang rất hứng khởi, biết là nhóc nhớ anh trai em gái, lại vẫn cố áp chế sự hưng phấn đó lại. Thật là, im ỉm giống hệt cha nó.
“Thiếu phu nhân, còn có một chuyện nữa, thím Vu đã đi rồi.”
Thủy An Lạc đang đỡ Bánh Bao Rau liền khựng lại, giống như không chắc mình vừa nghe thấy gì.
“Đi rồi?” Thủy An Lạc không chắc chắn nói, “Nói vậy là sao ạ?”
“Mấy ngày trước, thím Vu bảo với phu nhân, hình như quê bà ấy có chút việc, cho nên bà ấy xin nghỉ việc ở Sở gia để về quê.”
Tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890098/chuong-1766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.