Ông ta siết chặt lấy cây gậy ba-toong đang cầm trong tay lại.
Sở Ninh Dực cầm ly nước đặt trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm sau đó mới lên tiếng: “Ngài Bá tước cần gì phải tỏ ra khiếp sợ như vậy, thiên hạ này làm gì có bức tường nào không lọt gió đâu chứ.”
Lão Bá tước nhanh chóng khiến bản thân bình tĩnh lại, trong mắt ông ta ánh lên vẻ hung ác.
“Nếu đã vậy thì tại sao Sở tổng lại phải tới đây?” Lão Bá tước đanh giọng nói.
Sở Ninh Dực đặt ly nước xuống rồi chậm rãi vắt chéo chân của mình. Anh nhìn Bánh Bao Rau đang xoay tròn đôi mắt to của mình, trả lời: “Tôi mang con trai tới tiếp xúc với xã hội, dù sao sau này thằng bé cũng phải đi con đường giống tôi mà.”
Lão Bá tước: “...”
Lời của Sở Ninh Dực quả thực đã khiến ông ta phát cáu, chỉ cần là người hiểu rõ tình hình thì sẽ biết tình huống nguy hiểm cỡ nào. Thế nhưng anh lại nói một cách đơn giản cứ như đây chỉ đơn thuần là dắt con trai đi du lịch một chuyến.
Sao người đàn ông này lại kiêu ngạo đến thế?
Thủy An Lạc cũng giật giật khóe miệng, anh đủ trâu đó Sở Ninh Dực, kỹ năng làm màu không sợ sét đánh của anh lại được nâng lên một tầm cao mới rồi. Đợi đến lúc chỗ này bị san phẳng rồi thì để xem anh còn nói như vậy được nữa không?
Tiếp xúc với xã hội, cái cớ này khỏi nói cũng thấy quá lớn rồi.
“Có người nói Quốc vương cũng tới?” Sở Ninh Dực đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890041/chuong-1709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.