Kiều Nhã Nguyễn nhìn bộ dạng kích động của Phong Phong.
“Đối với anh em quan trọng đến vậy sao?” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt có chút lem luốc của anh.
Quan trọng đến mức Phong Phong quên luôn cả sự điên cuồng vừa rồi.
Phong Phong cúi đầu nắm lấy bàn tay của cô: “Em nói đúng, là anh hèn nhát, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh lại chỉ biết trốn tránh mà không dám đối mặt.”
“Thế anh muốn quyết chiến với Phong gia à? Nói gì thì nói Phong Chính cũng là ba ruột của anh mà.” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng nhắc nhở.
Phong Phong ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường băng: “Ít nhất anh cũng phải cho bà ấy một câu trả lời. Anh là do bà ấy sinh ra, là do cô nuôi lớn, hoàn toàn không có chút quan hệ nào với người đàn bà kia hết!” Trong mắt Phong Phong ánh lên một sự âm ngoan.
E rằng cô của anh cũng biết cho nên mới dắt anh đi. Vì vậy đến ngày hôm nay Phong Phong mới có thể không chút áy náy nào mà ra tay với người mẹ của mình.
Kiều Nhã Nguyễn lật tay nắm ngược lại tay của Phong Phong, im lặng không lên tiếng.
Ánh mặt trời dần lộ ra. Sở Ninh Dực đứng bên giường sửa sang lại quần áo của mình, ngay cả chỗ ống tay áo cũng được anh chỉnh đến mức không có nổi một nếp nhăn.
Thủy An Lạc đang giúp Bánh Bao Rau mặc đồ. Cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh
“Tát Phổ Man còn chưa xuất hiện, em nghĩ ông ấy sẽ không vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890040/chuong-1708.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.