Kiều Nhã Nguyễn vừa mới dứt lời, Phong Phong cũng lập tức bình tĩnh lại.
Phong Phong thở dốc nặng nề, âm thanh ồ ồ đó như thể thanh âm duy nhất trả lời cô.
Kiều Nhã Nguyễn vịn vào tường rồi nhìn người đối diện đang rũ vai xuống. Đôi mắt của anh đỏ ngầu như một con dã thú. Cũng giống như khi cô biết chuyện về Phong gia lần trước, Phong Phong cũng phát cuồng như vậy, thậm chí lúc này có khi còn điên cuồng hơn cả chuyện trước kia.
Người đàn ông này không bình tĩnh được như Sở Ninh Dực và An Phong Dương. Anh chưa bao giờ trải qua giờ khắc sinh tử một cách chân chính như bọn họ.
Sở Ninh Dực không yên tâm để anh một mình tới đây nên mới đích thân tới xử lý chuyện này hộ anh.
Kiều Nhã Nguyễn từ từ bước từng bước một về phía Phong Phong, cuối cùng nắm chặt lấy hai cánh tay anh ta: “Phong Phong, anh không thể lần nào cũng như thế này được, mỗi lần gặp chuyện anh không thể chỉ biết tức giận, biết nổi điên! Bây giờ Sở tổng cũng đang giúp anh nghĩ cách giải quyết, nhưng mà chính bản thân anh như vậy thì không ai giúp được anh cả!”
Phong Phong ngẩng đầu, đôi mắt đỏ dường như đã khá hơn một chút.
Kiều Nhã Nguyễn không mắng anh ta sao?
Không ngờ cô lại không hề mắng anh!
“Em đang thương hại anh sao?” Phong Phong đột nhiên lên tiếng, nhưng thật ra lại rợn hết cả người.
Có điều sau khi Phong Phong vừa mới dứt lời thì cả người lập tức bị đạp bay ra ngoài.
Không sai, là đạp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890039/chuong-1707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.