Thủy An Lạc sửng sốt, cuối cùng cô nằm lăn ra giường.
“Phong Phong sẽ liều mạng với Quốc vương và lão Bá tước. Đến lúc đó thì rất có thể chúng ta cũng bị chôn theo luôn.” Thủy An Lạc dang hai tay ra, nhìn Sở Ninh Dực rồi với bộ dạng thích chết thì chiều.
“Ông ta muốn ngả bài. Vở kịch bây giờ của nước M có liên quan đến Phong Tứ ba mươi năm trước, họ đều phải cho cậu ta một lời giải thích.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
Thủy An Lạc đổi một tư thế khác rồi chống một tay xuống cằm: “Thật ra thì lúc anh tới đã đoán được hết mọi chuyện rồi chứ gì. Ngay cả việc Bạch Dạ Hàn bày mưu tính kế để dụ anh bước vào từng chút một anh cũng biết hết đúng không? Tất cả chỉ vì muốn cho anh em của mình một câu trả lời?” Lúc Thủy An Lạc thông minh thì cũng có thể hiểu những chuyện đang xảy ra một cách rõ ràng.
Hiện tại, Sở Ninh Dực cũng không phản bác lại lời cô nói, điều đó chứng tỏ rằng cô đã nói đúng.
“Sở Ninh Dực, anh đối xử với anh em của mình tốt đến vậy sao?” Thủy An Lạc đột nhiên hỏi: “Tốt đến mức không tiếc đem mạng của em cùng con ra mạo hiểm?”
Giọng của Thủy An Lạc rất thấp, thấp đến độ nghe giống như là âm thanh từ phương xa bay tới.
Sở Ninh Dực hơi khựng lại một chút, anh hé miệng nhưng chẳng phát ra bất cứ âm thành nào.
Thủy An Lạc chống tay dưới má của mình, sau đó nhắm mắt lại rồi nhàn nhạt nói: “Hóa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890038/chuong-1706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.