Kiều Nhã Nguyễn lái xe đến cửa nhà, Phong Phong hít sâu một hơi.
Cho dù bị Kiều Nhã Nguyễn phản đối, Phong Phong vẫn tốn một số tiền lớn mua một bộ trang sức ngọc cho mẹ cô.
Kiều Nhã Nguyễn xuống xe, Phong Phong khăng khăng đòi tự mình xách quà.
“Tay anh.” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nói.
“Không sao, nhỡ đâu họ lại nghĩ đây là em mua thì sao?” Phong Phong trẻ con nói.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Kiều Nhã Nguyễn lẩm bẩm cười xùy, xoay người đi vào, cho anh đau chết đi, đáng đời.
Lần này Phong Phong cảm thấy căng thẳng hơn bất cứ lúc nào, chủ yếu là vì lần này anh có cảm giác giống như cùng vợ về nhà mẹ đẻ.
Cho nên, Phong Phong đứng bên ngoài hít thở sâu một lúc lâu mới cất bước vào trong.
Kiều Nhã Nguyễn vươn tay mở cửa, “Ba mẹ, con đã về.”
“Nhã Nhã về rồi à, mẹ với ba còn vừa nhắc...” Mẹ Kiều vừa nhìn thấy Phong Phong đi bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ba Kiều bước từ trên lầu xuống, đang định nói gì, cũng nhìn thấy Phong Phong.
“Chú, cô, cháu chào... “
“Ai cho cậu tới đây, mau đi đi.” Mẹ Kiều tức giận nói.
Kiều Nhã Nguyễn vươn tay gãi ót mình, quay đầu lại nhìn Phong Phong có chút lúng túng. Kỳ thực mấy năm này, lần nào anh cũng bị đối xử như vậy đúng không.
Không hiểu sao cô lại thấy đau lòng cho anh.
“Mẹ, mẹ làm gì thế?” Kiều Nhã Nguyễn không nhịn được nói, “Phong Phong sớm ra đã chạy đến cửa tiệm người ta mua quà cho mẹ. Người ta còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889965/chuong-1633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.