Sáng sớm, thím Vu vui vẻ làm rất nhiều đồ ăn ngon, có thứ Kiều Nhã Nguyễn thích ăn, có thứ Phong Phong thích ăn.
Sau đó để lại một tờ giấy rồi rời đi.
Ngày hôm sau người đầu tiên đi xuống lầu chính là Kiều Nhã Nguyễn, tâm trạng của cô có thể coi là khá tốt, nhưng bộ dạng của Phong Phong đi phía sau lại rõ ràng là dục cầu bất mãn.
Ai mà ngờ được, đã đến bước đó rồi, cô nàng này lại thực sự đá anh xuống giường, hại anh phải chui vào phòng tắm lâu như vậy.
Kiều Nhã Nguyễn đến phòng khách, nhìn thức ăn trên bàn, khóe miệng hơi giật giật, sau đó vươn tay cầm tờ giấy lên.
[Phu nhân gọi điện thoại nói, tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư nhớ tôi, tôi phải về bên đó trước vài ngày, làm phiền cô Kiều chăm sóc cho Phong thiếu.]
Kiều Nhã Nguyễn nhìn xong, đưa tờ giấy cho Phong Phong, thản nhiên nói: “Xem đi, anh dọa thím Vu chạy mất rồi.”
Phong Phong vươn tay nhận lấy, sau khi xem xong liền hừ một tiếng, đi càng tốt, nếu không chuyện tốt của mình không biết sẽ bị phá hoại bao nhiêu lần nữa đây.
“Hôm nay đến thăm nhạc phụ nhạc mẫu thì nên mang cái gì đây?” Phong Phong vẫn khá là lo lắng về chuyện này.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống ăn, thản nhiên nói: “Không phải mang theo gì hết, dù sao cũng bị đuổi ra ngoài thôi.”
Phong Phong: “...”
Bị đuổi ra ngoài, và mang quà, đó là hai khái niệm khác nhau được không?
“Mẹ em thích ngọc, ba em thích rượu, lát nữa đến tiệm trang sức mua cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889964/chuong-1632.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.