Thế nhưng anh không hề, tròn ba năm, lần nào cũng bị đối xử như thế, thế nhưng lần nào anh cũng vẫn kiên trì tiếp tục.
“Mẹ làm gì à? Sao con không nghĩ xem trước đây cậu ta đối xử với con thế nào? Lúc con cầu xin cậu ta mổ cho ba con, cậu ta đã cư xử thế nào? Cậu ta tiếp cận con là vì mục đích gì? Kiều Nhã Nguyễn, sao con có thể dễ mềm lòng như vậy.” Mẹ Kiều chỉ hận sắt không rèn được thành thép mà dạy bảo.
“Đó đều là chuyện trước kia rồi, giờ anh ấy không tốt ở điểm nào? Hai tay anh ấy vẫn còn bị thương, để tỏ thành ý, anh ấy xách quà suốt dọc đường không cho con phải động tay. Mẹ, mẹ không thể cứ ôm mãi quá khứ không buông như thế được.” Kiều Nhã Nguyễn cả tiếng phản bác.
Ba Kiều hơi khựng lại một chút, nhìn vết máu trên hộp quà, trong lòng có vài phần áy náy.
“Một người có thể có suy nghĩ vậy đã đủ nói rõ nhân phẩm của cậu ta thế nào rồi.” Bà Kiều vẫn khăng khăng.
“Mẹ, mặc kệ mẹ có đồng ý hay không, dù sao con cũng chấp nhận anh ấy rồi. Con đã sinh con cho anh ấy, cũng không nghĩ đến chuyện sẽ tìm người khác đâu.” Kiều Nhã Nguyễn nói, xoay người bỏ đi.
Mẹ Kiều sững sờ cả người, vươn tay ôm lấy ngực mình, “Con bé, con bé vừa nói cái gì vậy?”
Ba Kiều vội vàng đỡ lấy mẹ Kiều, nhìn bóng lưng con gái rời đi, chân mày nhíu lại, con gái đã sinh con? Tại sao bọn họ không biết?
Hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889966/chuong-1634.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.