Ba đứa nhóc được đưa về nhà lớn, người vui vẻ nhất không ai khác chính là Kiều Tuệ Hòa. Cả căn nhà trong nháy mắt trở nên náo nhiệt vô cùng.
Thủy An Lạc lên lầu cất đồ của ba đứa nhóc vào phòng, giúp mấy đứa sắp xếp xong xuôi mới đi xuống lầu.
Bánh Bao Đậu đi đến đâu cũng là đứa hiếu động nhất, lúc này đang vui vẻ chơi với cụ nội.
“Hai đứa cứ sang Mỹ giải quyết xong việc của mình đi, bọn trẻ cứ để ba mẹ trông cho.” Hà Tiêu Nhiên ôm Bánh Bao Rau ngồi lên chân mình nói.
Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực, Tiểu Bảo Bối đang ôm di động gọi điện thoại cho cô thanh mai của mình.
“Con và Ninh Dực sẽ không ở bên Mỹ lâu đâu, chừng mười ngày là con có thể xong việc rồi, chủ yếu là anh ấy thôi.” Thủy An Lạc nói, nhìn về phía Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, lẽ nào không phải anh đi cùng với cô à?
“Bánh Bao Đậu, con nhất định phải nghe lời ông bà biết chưa?” Cô không lo cho Bánh Bao Rau, không lo cho Tiểu Bảo Bối, chỉ lo con bé Bánh Bao Đậu này thôi.
Bánh Bao Đậu dẩu dẩu mỏ, “Bánh Bao Đậu lúc nào chẳng nghe lời ạ.”
Thủy An Lạc: “...”
Cô sẽ im lặng và không nói gì hết.
“Lần này con sang Mỹ thì giúp ba đi gặp một người nhé, lát nữa ba đưa địa chỉ cho.” Sở Mặc Bạch nói.
“Ai vậy ạ? Ba không tự mình đi à?” Sở Ninh Dực bưng ly lên, hiếu kỳ mở miệng hỏi.
“Đó là một ông cụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889914/chuong-1582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.