Đúng vậy, là lạc đường.
Chỗ này là nơi lần trước Thủy An Lạc lạc đường và gặp được Janis.
Sở Ninh Dực nắm chặt tờ giấy trong tay mình, không nói thêm gì nữa.
“Ba, Bánh Bao Đậu muốn một con búp bê xinh đẹp.” Bánh Bao Đậu đột nhiên chạy đến bên cạnh ba, cười tít mắt nói.
Sở Ninh Dực vươn tay ôm cô bé ngồi lên chân mình, “Búp bê phải mặc váy đấy, không phải con không thích mặc váy à?”
Bánh Bao Đậu hơi ngẹo đầu, sau đó mới nói: “Đó có phải là Bao Đậu mặc đâu, ba ngốc quá đi.”
Sở Ninh Dực cúi đầu hôn một cái lên mặt Bánh Bao Đậu.
“Ba, M7099.” Tiểu Bảo Bối vừa gọi điện thoại vừa mở miệng nói.
“Mô hình súng ngắm cao cấp mới nhất, cả thế giới chỉ có ba cái. Con trai, yêu cầu này của con hơi cao rồi đấy.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.
Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu chớp mắt, “Con tin tưởng ba mà.”
Sở Ninh Dực: “...”
Con trai đã nói như vậy, anh còn có thể nói gì được nữa?
“Còn con?” Sở Ninh Dực nhìn Bánh Bao Rau đang miễn cưỡng dựa trong lòng Hà Tiêu Nhiên, hỏi một câu.
Bánh Bao Rau lười biếng ngẩng đầu, đưa mắt liếc cô em gái, “Mang đi!”
Ý của nhóc có thể được phiên dịch một cách hoàn chỉnh là: Đưa em gái con đi, chính là món quà tốt nhất cho con.
“Anh trai thối.” Bánh Bao Đậu rất hiểu anh mình, cho nên biết anh có ý gì, lập tức vươn bàn tay nhỏ xíu định đánh anh.
Thủy An Lạc vội cầm lấy tay của Bánh Bao Đậu. Bánh Bao Rau không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889915/chuong-1583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.