Thủy An Lạc khó mà tin nổi nhìn người đàn ông đã nhắm mắt lại. Người này gợi chuyện ra rồi lại cứ thế mà ngủ à?
Thủy An Lạc nổi giận, xoay người bò lên trên người Sở Ninh Dực, hai chân chuyển qua ngồi bên hông anh, sau đó vươn tay bóp cổ anh, “Nói, anh biết gì rồi?”
“Vợ à, càng ngày em càng chẳng dịu dàng gì cả.” Sở Ninh Dực thở dài, vươn tay cầm lấy cổ tay cô, quả nhiên vợ hồi chưa cưới vẫn đáng yêu hơn.
“Bây giờ mới hối hận à, muộn rồi!” Thủy An Lạc hừ một tiếng, tay lại không hề dùng mấy sức lực.
“Sao em lại cảm thấy bất an thế nhỉ?” Thủy An Lạc nhíu mày nói, chớp chớp cặp mắt đã tê rần của mình, sau đó buông cổ Sở Ninh Dực ra, tháo kính áp tròng xuống.
Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn, ba năm, cặp mắt tím của cô ngày càng thẫm màu, có lúc, đến cả anh cũng phải tránh đi mới thoát khỏi bị thương tổn.
Thủy An Lạc bỏ kính áp tròng vào chiếc hộp đặt ở bên cạnh bàn, tiếp tục chớp mắt một cái, “Thủy An Kiều đang nhằm vào em à?”
Sở Ninh Dực vươn tay ôm lấy eo cô, sau đó đẩy cô xuống, để cô đưa lưng về phía mình, còn cánh tay dài của anh thì ôm chặt lấy cô áp lên ngực mình.
Thủy An Lạc gối lên cánh tay anh, hai tay ôm lấy cổ tay của anh, hơi nhắm mắt: “Sao anh không nói gì?”
“Anh đang suy nghĩ những lời em nói.” Sở Ninh Dực đáp, hôn lên vai cô, “Anh đã sai người đi thăm dò tình hình của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889913/chuong-1581.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.