“Câu này, thật là do Mẹ Xinh Đẹp của cháu nói à?” George không yên tâm mở miệng hỏi lại.
Tiểu Sư Niệm gật đầu, “Niệm Niệm không nói dối đâu ạ.”
George vươn tay xoa đầu Tiểu Sư Niệm, gật đầu nói: “Chú không bảo Niệm Niệm nói dối đâu, cháu mau ăn đi.” George nói.
Nếu như lời này thật sự là do Kiều Nhã Nguyễn nói, vậy thì chuyện này bế tắc rồi.
Ba năm qua Phong Phong sống thế nào, anh ta thấy rõ nhất.
Cậu ta một lòng chờ đợi Kiều Nhã Nguyễn trở về, nhưng lại chỉ chờ được một Kiều Nhã Nguyễn muốn quên cậu ta. Thế nên chắc chắn Phong Phong không thể nào chấp nhận được chuyện này.
Khí áp dường như còn thấp hơn cả không khí bên ngoài, Tiểu Sư Niệm như biết được mình nói lời không nên nói, cho nên tâm trạng cũng rất sa sút.
“Chú, có phải cháu không nên kể cho Ba Đẹp Trai nghe câu đó không ạ?” Tiểu Sư Niệm tủi thân nói.
George nghe thấy giọng nói lí nhí ấm ức của cô bé, trái tim trong nháy mắt như tan chảy. Mấy ngày đi theo con bé, tuy lúc nào nó cũng cười tít mắt nhưng anh ta biết con bé cũng là một đứa trẻ nhạy cảm.
“Bảo bối, cháu nói không sai, không phải lỗi của cháu đâu, cho nên cháu không cần tự trách.” George vội vàng khuyên nhủ, không thể để một đứa trẻ đáng yêu như vậy khóc được.
“Sao anh lại chọc con gái tôi khóc hả?” Phong Phong vừa xuống lầu liền hung tợn mở miệng chất vấn.
George: “...”
George tỏ ra oan ức, rõ ràng là cậu chọc nó khóc đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889855/chuong-1523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.