Cửa phòng ngủ được mở ra.
Thủy An Lạc tưởng là Sở Ninh Dực nên không để ý, chỉ nói: “Anh cứ ở dưới với mẹ đi, em tự thay cũng được.”
Hà Tiêu Nhiên nhìn một đống hỗn độn trên đất, đầu tiên là nhíu mày, ngẩng đầu lên lại thấy cái chân đang bó bột của cô, trên đó đã bị máu thấm qua.
Cô chỉ có thể quỳ nên thay ga giường có hơi mất sức.
Nhưng trông cô khá là vui vẻ.
Trẻ tuổi ngốc ngếch nên nhiều niềm vui.
Đứa con dâu này tuy rằng không phải kiểu bà thích, nhưng ngốc vừa phải, khiến bà nhìn cũng thấy vui lây.
“Ma ma~”
“Con đứng đấy một lúc đi, mẹ thay xong ngay đây.” Thủy An Lạc nói rồi trải xong đầu giường, sau đó bế Tiểu Bảo Bối lên, đặt thằng bé trên giường.
Hà Tiêu Nhiên lặng lẽ đóng cửa đi ra ngoài, lúc bước xuống nhà liền thấy con trai mình đang ngồi trên sofa xem ti vi.
Hà Tiêu Nhiên biết, đây cũng là mưu kế của con trai.
Nói thẳng ra là hiện giờ Thủy An Lạc chẳng có gia thế gì, nhưng Sở Ninh Dực lại hiểu tính tình của mẹ mình, gia cảnh tuy quan trọng, nhưng con người còn quan trọng hơn.
Cô nhóc Thủy An Lạc kia tuy rằng đầu óc không được lanh lợi, nhưng cũng có thể nói là đảm đang việc nhà.
“Chân con bé làm sao thế?” Hà Tiêu Nhiên nhíu mày nói.
“Bị con trai mẹ kích thích chạy đua Ma-ra-tông hai người.” Sở Ninh Dực thản nhiên đáp, đổ hết trách nhiệm lên người mình.
“Mẹ chưa thấy con che chở cho mẹ như thế bao giờ đâu đấy.” Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889317/chuong-985.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.