Chương trước
Chương sau
Cửa phòng ngủ được mở ra.
Thủy An Lạc tưởng là Sở Ninh Dực nên không để ý, chỉ nói: “Anh cứ ở dưới với mẹ đi, em tự thay cũng được.”
Hà Tiêu Nhiên nhìn một đống hỗn độn trên đất, đầu tiên là nhíu mày, ngẩng đầu lên lại thấy cái chân đang bó bột của cô, trên đó đã bị máu thấm qua.
Cô chỉ có thể quỳ nên thay ga giường có hơi mất sức.
Nhưng trông cô khá là vui vẻ.
Trẻ tuổi ngốc ngếch nên nhiều niềm vui.
Đứa con dâu này tuy rằng không phải kiểu bà thích, nhưng ngốc vừa phải, khiến bà nhìn cũng thấy vui lây.
“Ma ma~”
“Con đứng đấy một lúc đi, mẹ thay xong ngay đây.” Thủy An Lạc nói rồi trải xong đầu giường, sau đó bế Tiểu Bảo Bối lên, đặt thằng bé trên giường.
Hà Tiêu Nhiên lặng lẽ đóng cửa đi ra ngoài, lúc bước xuống nhà liền thấy con trai mình đang ngồi trên sofa xem ti vi.
Hà Tiêu Nhiên biết, đây cũng là mưu kế của con trai.
Nói thẳng ra là hiện giờ Thủy An Lạc chẳng có gia thế gì, nhưng Sở Ninh Dực lại hiểu tính tình của mẹ mình, gia cảnh tuy quan trọng, nhưng con người còn quan trọng hơn.
Cô nhóc Thủy An Lạc kia tuy rằng đầu óc không được lanh lợi, nhưng cũng có thể nói là đảm đang việc nhà.
“Chân con bé làm sao thế?” Hà Tiêu Nhiên nhíu mày nói.
“Bị con trai mẹ kích thích chạy đua Ma-ra-tông hai người.” Sở Ninh Dực thản nhiên đáp, đổ hết trách nhiệm lên người mình.
“Mẹ chưa thấy con che chở cho mẹ như thế bao giờ đâu đấy.” Hà Tiêu Nhiên vươn tay cầm lấy túi xách của mình, nhìn con trai hừ một tiếng.
“Không phải mẹ có ba con rồi à?” Sở Ninh Dực mỉm cười, “Mẹ đến chỉ vì chuyện này thôi hả?”
“Ba con bảo mẹ báo cho con hay, có thời gian thì về nhà, ông ấy có chuyện muốn nói với con.” Nói xong bà liền đi thẳng.
“Không thăm cháu của mẹ nữa à?” Sở Ninh Dực cố tình bồi thêm một câu nữa.
“Tính để mẹ bế đi à? Không có ý định đấy thì ngậm miệng lại đi.” Hà Tiêu Nhiên chưa nói hết câu đã đóng cửa lại.
Sở Ninh Dực nghĩ, thời kỳ mãn kinh của mẫu thân đại nhân nhà anh lại đến thêm lần nữa rồi.
Anh đứng dậy đi lên lầu. Lúc này Thủy An Lạc đã thay xong ga giường. Tiểu Bảo Bối vẫn đang lăn lộn bên trên, cười khanh khách nhìn mẹ mình.
Thủy An Lạc lại nhìn đống ga giường dưới đất, có chút lúng túng, quả nhiên vẫn phải nhờ thím Vu dọn dẹp hộ.
Nghe thấy tiếng cửa mở, cô ngẩng đầu quay lại liền thấy Sở Ninh Dực đang vào.
“Anh không ở dưới với mẹ à?” Thủy An Lạc nhíu mày nói.
“Về rồi.” Sở Ninh Dực bước tới bên giường liền đặt lưng nằm xuống. Tiểu Bảo Bối lập tức ngồi dậy bò đến bên cạnh ba mình.
Thủy An Lạc hiếu kỳ, sao mới đó đã đi rồi?
“Không nói gì à?”
“Nói em thật là ngốc!”
Thủy An Lạc: “...”
“Mẹ không biết em lại tàn phế rồi đấy chứ?”
“Bà ấy lên đây rồi.”
Ặc...
Thủy An Lạc giật mình sợ hãi, nổi hết cả da gà.
Cho nên, người vừa bước vào lúc nãy là mẹ chồng của cô à?
“Mẹ không bảo em phải học quy củ hay gì đó chứ?” Thủy An Lạc giật giật khóe miệng hỏi.
“Chuyện này thì không.” Sở Ninh Dực co chân lại, không để cho Tiểu Bảo Bối đang ghé vào người mình lùi lại phía sau.
Thủy An Lạc chớp mắt, cô không dám gặp mẹ chồng, nhưng kể cả cô không gặp được mẹ chồng thì cũng vẫn thấy sợ như thường.
“Được rồi, hồi trước em nói phải hỏi chuyện ba mẹ em, em đã hỏi chưa?” Sở Ninh Dực quay qua nhìn cô, hỏi.
Chuyện ba mẹ?
Thủy An Lạc lúc này mới nhớ ra, hôm đó cô bị chuyện của Sở Ninh Dực làm cho sợ hãi, liền quên béng mất việc hỏi chuyện giữa ba mẹ mình rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.