Sở Ninh Dực thản nhiên liếc cô một cái, sau khi Thủy An Lạc cài xong cúc áo, anh liền lùi lại một bước.
“Em ở trên này đi, để anh xuống dưới xem thế nào.” Sở Ninh Dực nói xong liền bước ra khỏi phòng.
Thủy An Lạc không hề phản đối. Nếu để Sở Ninh Dực bế cô xuống với cái tay bị thương kia thì cô có thể đoán được mẹ chồng sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn mình rồi.
“Anh lấy cho em tấm ga để em thay đã.” Trước khi anh bước ra khỏi cửa, cô đã lên tiếng.
Sở Ninh Dực đã bước đến cửa, nghe thấy Thủy An Lạc nói vậy bèn quay lại nhìn cô.
Thủy An Lạc chớp mắt, tựa như đang hỏi anh nghe không hiểu tiếng người à?
“Chỉ lấy ga thôi là được rồi, chăn thì nặng quá.” Cô nói.
Sở Ninh Dực cầm một tấm ga giường ra, đưa cho cô rồi mới đi.
Thủy An Lạc cầm lấy, cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đã từ bỏ vì chẳng bú được tí sữa nào.
“Ba con thật là lạnh lùng.” Sở tổng làm gì, lúc nào cũng là bạn bảo anh ấy làm thì anh ấy làm, nhưng lần nào cũng bị ném cho một ánh nhìn tự mình hiểu lấy, còn không nói câu nào.
Tiểu Bảo Bối cười khanh khách.
Sở Ninh Dực xuống lầu, quả nhiên trông thấy Lão Phật gia nhà anh đang ngồi trong phòng khách.
Hà Tiêu Nhiên quay đầu lại, đập vào mắt chính là cánh tay bị thương của con trai.
“Sao lại thế này?” Bà nhíu mày hỏi.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cánh tay của mình, hơi cựa cựa, “Không sao ạ, chẳng may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889316/chuong-984.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.