Sở Ninh Dực đen mặt nhìn thằng nhóc thối tha đang dính vào ngực mình, mấu chốt là, miệng nó đang làm cái gì thế kia?
Tiểu Bảo Bối chớp mắt ngẩng đầu lên nhìn ba mình. Tại sao bát cơm nhỏ của ba không ngon như của mẹ nhỉ, hơn nữa, bát cơm nhỏ của ba thực sự quá nhỏ luôn ấy!
Hoàn toàn phẳng lì!
Phẳng lì!
“Phụt... ha ha ha ha ha...”
Sau một hồi im lặng, tiếng cười khó mà kìm nén của Thủy An Lạc vang lên, cười đến độ rung trời chuyển đất.
Thủy An Lạc quỳ trên giường, nắm tay nện bùm bụp xuống giường.
Cảnh tượng này, dọa bảo bảo sợ muốn chết!
Tiểu Bảo Bối đang muốn bú sữa của ba à?
Mấu chốt là, còn trưng ra cái vẻ chán ghét đó nữa chứ?
Bởi vì ngực ba lép hả?
Người đàn ông ngực lép bị ghét bỏ.
Ôi má ơi, đúng là trần đời lần đầu tiên thấy luôn!
Thủy An Lạc càng cười thích thú, sắc mặt Sở Ninh Dực lại càng khó nhìn.
Anh giơ tay định ném Tiểu Bảo Bối xuống, nhưng Tiểu Bảo Bối lại nghiêm túc dính chặt lấy anh. Lần này cả bàn tay nhỏ xíu cũng vươn ra, ôm chặt lấy thân thể ba mình, nhóc không tin là không uống được gì cả.
“Kéo nó ra!” Sở tổng nổi giận.
Thủy An Lạc cười đến rã rời hết cả người. Cô nằm lăn ra giường, nhìn hai ba con như đang xem kịch vui.
Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn dáng vẻ này của cô, tay anh hơi dùng sức, Tiểu Bảo Bối kêu oai oái. Thủy An Lạc vội vàng ngồi dậy kêu lên: “Anh đừng mạnh tay thế, vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889315/chuong-983.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.