Thủy An Lạc mím môi, trong cặp mắt long lanh hiện lên vẻ yêu kiều quyến rũ.
Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn, gần như bị cảnh tượng này hút mất hồn phách.
Mê hoặc!
Nếu ngay từ đầu anh chỉ muốn trêu cô ấy, thì hiện giờ, người không dừng lại được cũng là anh.
Sở Ninh Dực mất khống chế được tham lam muốn chiếm lấy vẻ đẹp của Thủy An Lạc.
Nhiệt độ tăng cao, Thủy An Lạc chưa bao giờ có thể kháng cự lại nụ hôn của anh.
“Bạ bạ~”
Tiểu Bảo Bối cất tiếng gọi.
Trong nháy mắt, thời gian như ngừng lại.
Phựt phựt phựt...
Thần trí của Thủy An Lạc giờ phút này đã hoàn toàn quay trở lại cơ thể cô.
Còn Sở Ninh Dực thì đang nằm sấp trên người cô.
Anh lại mất lý trí với thân thể của cô, người phụ nữ này là độc dược của anh.
Tiểu Bảo Bối vặn mình muốn đứng dậy, quay đầu lại lại thấy ba mẹ đang nằm úp lên nhau?
Cậu nhóc đảo cặp mắt to xoay người lại, đứng không nổi liền trực tiếp bò qua.
Thủy An Lạc vội vàng vươn tay đẩy người đàn ông đang nằm trên người mình ra.
Má, sau này tuyệt đối không thể để cho sắc đẹp của Sở tổng mê hoặc được!
Thủy An Lạc không kìm được mà mắng chửi mình trong lòng, đúng là không có chút tiết tháo nào hết.
Sở Ninh Dực ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng đứng dậy.
Tiểu Bảo Bối bò đến gần giường, vươn cái tay nhỏ xíu bám lấy ống quần ba mình cầu xin sự chú ý.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cậu con trai đang cười tít mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889314/chuong-982.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.