Thủy An Lạc chớp chớp đôi mắt to của mình nhìn Sở Ninh Dực, như thể cô đang nói: Anh thử vác em lần nữa xem!
Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn ánh mắt của cô rồi dứt khoát khom lưng cúi xuống. Ngay lúc Thủy An Lạc cho là anh sẽ bế cô theo kiểu công chúa thì Sở Ninh Dực nhẹ nhàng đem người vác lên vai.
“Này...” Đầu của Thủy An Lạc bị chúi xuống dưới, cái cảm giác đó thực sự không hề dễ chịu một chút nào!
Sở Ninh Dực tét một cái lên cái mông của cô rồi thản nhiên nói: “Xả nước!”
“Hết mất!” Thủy An Lạc phản bác.
Thủy An Lạc vừa nói xong thì lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Hình như cô vừa mới nói sai một câu rồi.
Sở Ninh Dực thỏa mãn nói: “Vẫn biết đầu mình chỉ toàn nước, xả hết ra thì trống rỗng sao?”
Thủy An Lạc: “...”
Một lần lỡ mồm ngàn năm ăn cám, sao miệng của cô lại nhanh như vậy chứ hả?
Thủy An Lạc chôn đầu trên lưng của Sở Ninh Dực được trăm ngàn ánh mắt nhìn vào mà bị khiêng xuống dưới. Quan trọng là cô còn mang chân trần bị quấn mấy vòng vải xô rồi khiêng đi. Thủy An Lạc cảm thấy tốt nhất cô đừng tới công ty của Sở Ninh Dực nữa, thật là quá mất mặt!
Lên xe rồi, hai chân của Thủy An Lạc dứt khoát gác lên đùi Sở Ninh Dực.
Chú Sở lên lầu cầm giầy của Thủy An Lạc xuống dưới rồi bỏ vào băng ghế sau, cuối cùng mới khởi động xe chạy đi.
“Thiếu gia, về nhà hay là đến bệnh viện?” Chú Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889292/chuong-960.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.