Mấy cái mụn nước dưới gan bàn chân của Thủy An Lạc được chọc vỡ xong để tầm vài ngày đóng vẩy lại sẽ không còn gì nghiêm trọng nữa, nên cô cũng chẳng có chút lo lắng.
Nhưng cô vẫn để tâm một điều, không hiểu sao Sở Ninh Dực lại không hỏi cô đi đứng thế nào mà thành ra như vậy.
Vì anh biết rồi sao?
Hay anh không để ý?
Thủy An Lạc phải đánh bay ngay cái ý nghĩ thứ hai ra khỏi đầu, không thể có chuyện anh không để tâm tới cô được.
Nhưng nếu là cái thứ nhất... Thủy An Lạc nghĩ thôi cũng thấy run cả người.
Anh ấy biết rồi?
“Trời ơi tổ tông của tôi ơi, cô lại làm sao thế này?” Thím Vu kêu lên, đặt điện thoại xuống cuống cuồng đi tới.
LẠI...
Chữ này hay ghê.
Thủy An Lạc cười hề hề rồi lại rụt cổ lại, “Cháu tham gia một cuộc thi ma-ra-tông nên bị vậy, đúng, là chạy ma-ra-tông đấy.”
Thím Vu nghe vậy cũng cười ha hả, bó tay với cô, rồi lại vào bếp lấy cho Thủy An Lạc một cốc nước.
***
Thủy An Lạc cứ ôm cái bụng tò mò của mình như thế suốt, rồi cuối cùng Tết Nguyên Đán cũng đến.
Mới sáng sớm, Sở Ninh Dực đã gọi điện cho Hà Tiêu Nhiên, bảo tối mới tới ăn cơm với hai ông bà, còn ban ngày thì tụ tập với hội An Phong Dương.
Thủy An Lạc ngồi trên giường thay quần áo cho Tiểu Bảo Bối, “Con trai mẹ ăn mặc đẹp trai để mẹ con mình đi gặp Tiểu Miên Miên nào.”
“Em gái~” Tiểu Bảo Bối cười khanh khách lên.
“Phải phải, gọi em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889293/chuong-961.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.