“Anh Sở không thích ăn hải sản đâu!” Thủy An Lạc nói, trong giọng nói lại lộ ra chút bất đắc dĩ.
“Cô bé, những lời ông sắp nói đây cháu phải nghe cho kỹ!” Giọng lão gia tử đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Thân thể Thủy An Lạc khẽ run lên. Cô cảm thấy chắc chắn mấy lời tiếp theo sẽ là những điều mà cô không hề muốn nghe.
“Trên thế giới này có một loại người gọi là người sinh tử. Bọn họ chết đi nhưng đồng thời cũng có nghĩa là được sinh ra!” Lão gia tử trầm giọng nói: “Bọn họ đã từng tồn tại ở quốc gia này, nhưng cuối cùng lại chọn cái chết để che dấu sự tồn tại của mình!”
“Đừng nói nữa!” Thủy An Lạc bỗng kêu lên.
Mười năm trước, người đã chết kia chính là... Viên Hải.
Viên Hải - Đó chính là tâm ma mà Sở Ninh Dực không hề muốn nhắc tới.
Lão gia tử thấy Thủy An Lạc như vậy thì biết có lẽ cô cũng đã đoán ra được phần nào.
“Nhóc con, Viên Hải chính là Tôm Lớn!” Lão gia tử nói một cách cực kỳ nghiêm túc!
Màng nhĩ của Thủy An Lạc chấn động đến phát đau, hai chân đã mềm nhũn nhưng cô vẫn cố gắng đứng vững.
Lão gia tử rời đi lúc nào Thủy An Lạc cũng không hề hay biết.
Viên Hải chính là Tôm Lớn!
Viên Hải chính là Tôm Lớn!
Một câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Đó chính là tử huyệt của Sở Ninh Dực.
Những bông tuyết bay tán loạn đầy trời, lúc chạm vào mặt khiến cô có cảm giác lành lạnh!
Thủy An Lạc ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889279/chuong-947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.