Thủy An Lạc vừa nghe đến hải sản bất chợt nhíu mày lại.
Mà Sở Ninh Dực đương nhiên không hề bỏ lỡ một cái nhíu mày nhanh như chớp của cô.
“Thôi về nhà đi, nhất định trưa nay thím Vu sẽ làm đồ ăn ngon cho em!” Thủy An Lạc mặt không đổi sắc đáp lại.
Đương nhiên cái này cũng chỉ là do cô tự nhận mà thôi.
Sở Ninh Dực mới thật sự gọi là không đổi sắc mặt mà gật đầu một cái rồi đưa cô về nhà.
Gần đây Tiểu Bảo Bối đi ngày càng vững. Lúc thím Vu nấu cơm đều phải quay ra trông chừng cẩn thận, nếu không... chỉ cần sơ ý một chút thì Tiểu Bảo Bối sẽ ngã đập đầu ngay. Tuy thằng nhóc này da dày thịt béo cơ mà đập đầu một cái cũng khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Tiểu Bảo Bối càng ngày càng thích hoạt động, sức phá hoại của nhóc chắc chắn tỉ lệ thuận với sự lớn lên.
Căn phòng vừa mới dọn dẹp sạch sẽ không được nổi một giờ đã bị nhóc làm cho tán loạn cả lên.
Lúc thím Vu nấu cơm thì căn phòng vừa mới được dọn dẹp gọn gàng, thế mà giờ quay ra đã bừa bộn y như bãi rác, thảm trên sofa bị kéo xuống, gối rơi khắp sàn, đồ ăn vặt để trên bàn cũng tung tóe khắp nơi, đồ chơi của cu cậu cũng đây một cái kia một cái.
Lúc này Tiểu Bảo Bối đang nắm mép thảm, ngồi dưới đất nhìn thím Vu cười ha ha.
“Ôi giời ơi, tổ tông của tôi ơi!” Thím Vu đi đi tới bế nhóc đặt qua một bên rồi lại bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889280/chuong-948.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.