“Cô gái, đi dạo với ông một chút nhé, để lão già này kể chuyện xưa cho mà nghe!” Lão gia tử cười ha hả nói.
“Không muốn nghe thì có được không?” Thủy An Lạc quả quyết từ chối.
“Câu chuyện này có liên quan đến thằng nhóc Sở Ninh Dực kia, còn có...” Ông lão đang nói thì bỗng ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Ba của cháu nữa!”
Thủy An Lạc lập tức ngẩng phắt đầu lên, hai phiến môi gắt gao mím lại thật chặt nhìn chằm chằm ông lão kia.
Lão gia tử dẫn Thủy An Lạc đi dạo loanh quanh trong trường học.
Thủy An Lạc lặng lẽ đánh giá ông lão đang đi bên cạnh mình. Tuy ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhưng trên người lại có loại khí thế đặc trưng của một quân nhân.
“Cháu cảm thấy ba cháu là người tốt hay người xấu?”
“Ba tôi là người tốt!” Thủy An Lạc nhíu mày lại. Cô cảm thấy người này sẽ không nói gì tốt đẹp được cả.
Lão gia tử nghe vậy liền cười to: “Cháu lớn lên chẳng giống ba cũng chẳng giống mẹ gì cả. Có điều như vậy cũng tốt, sống sẽ an nhàn hơn.”
Ý của ông lão này là đang bảo cô ngốc đúng không?
Cô ngốc ấy hả?
Ngốc á?
“Người như ông chắc chắn không biết cách nói chuyện phiếm!” Thủy An Lạc ghét bỏ nói.
“Ha ha, nhóc con, ông biết cháu thông minh, chỉ là không muốn bị cuốn vào thôi!”
“Ông chớ vội tự cho mình là thân phận trưởng bối đi. Ông thành ông tôi từ lúc nào vậy?” Thủy An Lạc hầm hè nói.
“Ông là thầy của ba cháu, thế chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889278/chuong-946.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.