Thật ra đó là số phận của mỗi người rồi. Người thông minh chưa chắc đã hạnh phúc, người ngu ngốc cũng không chắc gì sẽ đau khổ. Cứ lấy ví dụ thế này, người thông minh có khi cả đời cũng không gặp được người thật lòng với mình, còn người ngu ngốc lại tìm thấy hạnh phúc rất sớm.
Đáng thương cho hắn, 12 tuổi trở thành trẻ mồ côi, một thân một mình nuôi đệ đệ khôn lớn. Nhưng nói trắng ra thì là đệ đệ Đoạn Thiên chăm sóc hắn mới đúng, vì hắn rất ngốc, còn lười chảy nước nữa chứ. Hắn theo học vi tính, mà suốt bốn năm trời cũng chỉ biết đánh máy, ngày thường chỉ có ăn với ngủ. Bác gái lầu dưới còn thấy thương cho hắn. Tuy nhiên số hắn cũng có một may mắn là gặp được Khổng Văn. Dù người này suốt bốn năm đại học đều tỏ ra khinh thường hắn, bảo hắn nên đi làm cún con sủng vật nhưng kì thực rất quan tâm đến hắn, chính là yêu thương hắn. Hắn đối với Khổng Văn cũng chỉ có bất mãn duy nhất cũng là bất mãn lớn nhất: Khổng Văn luôn bắt hắn làm những sự tình rất xấu hổ à.
Dù sao hắn ngốc nghếch vậy cũng khó tìm được người thật lòng với mình, nên Khổng Văn vừa hay thích hắn thì hắn cứ chấp nhận đi thôi. Mời các bạn cùng theo dõi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.