“Hạ Tinh Nhiên này.” Lâm Vấn Kinh uống ngụm nước đường, nén cái đắng trong giọng nói xuống.
“… Cậu, còn thích Diệp Hành không?” Hạ Tinh Nhiên nhìn cậu, rà ánh mắt từ khuôn mặt thanh thoát tới làn môi óng ánh dính nước nọ. “Tôi không đáng khinh đến thế.”
Lâm Vấn Kinh ngước mắt nhìn anh, sự lạnh lùng ngày thường trong đôi mắt dần hòa tan thành dịu dàng. “Vậy tôi…” Cậu siết chặt dần cái thìa sứ trong tay, “Tôi có thể theo đuổi cậu chứ?”
Đây không phải lần đầu Hạ Tinh Nhiên được tỏ tình, nhưng lại là lần đầu gặp một người nghiêm túc hỏi ý kiến anh rằng “có thể theo đuổi cậu chứ”. Như thể chỉ cần anh đáp “không được”, Lâm Vấn Kinh sẽ lập tức tách ra xa, không làm phiền hay thả thính anh thêm lần nào nữa.
Hỏi một câu gì mà vừa dễ thương, vừa khẽ khàng khiến người ta xót, làm người ta chẳng nỡ chối từ. Anh cười, hỏi ngược lại: “Cậu định theo đuổi tôi thế nào?”
Lâm Vấn Kinh cụp đôi con ngươi xuống: “Không biết nữa.”
“Nghe nói cậu rất khó cua.” Hạ Tinh Nhiên vẫn cười: “Cậu cứ thử xem.”
…
Lâm Vấn Kinh chưa theo đuổi ai bao giờ, dạo mọi ngóc ngách trên diễn đàn cả buổi tối như đang học nhồi, đăng bài viết xin chỉ bảo nên theo đuổi ra làm sao. Sáng hôm sau, lúc cậu xách đồ ăn sáng qua gõ cửa phòng ký túc Hạ Tinh Nhiên và đám bạn, cậu hẵng còn buồn ngủ díp cả mắt, giọng nói cũng rặt vẻ uể oải.
“Bánh bao súp và cháo bát bảo của căng-tin số ba, nhân lúc nóng ăn ngay đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tron-anh-sao/996792/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.