Đã rất lâu rồi, Hạ Tinh Nhiên không gặp Lâm Vấn Kinh.
Trường thì rộng, ngành học khác nhau, đến vô tình chạm mặt cũng chưa từng, vài lần sinh hoạt câu lạc bộ càng chẳng thấy bóng dáng đâu. Dẫu vậy, anh vẫn thường nghĩ về dáng vẻ lúc đánh trống của Lâm Vấn Kinh: áo cộc để trần đoạn cánh tay cân đối và đầy sức sống, động tác gõ dùi trống biên độ lớn vừa dứt khoát vừa đẹp hết sảy.
Lâm Vấn Kinh bảo anh nhìn về phía trước, mà anh lại không ngừng kiếm tìm hình bóng Lâm Vấn Kinh trong ký ức đã qua. Tiếc rằng, hai người thực sự rất ít giao lưu với nhau, mấy chuyện vặt vãnh cũng chẳng chắp vá ra được gì.
Gần tới thi cuối kỳ, người người nhà nhà bắt đầu ngồi ngâm mình trong thư viện và phòng tự học, cả hai mới gặp nhau lần nữa. Khi ấy tới giờ tắt đèn của khu dạy học, Hạ Tinh Nhiên ra khỏi phòng tự học, đi qua phòng tự học xuyên đêm thì bắt gặp Lâm Vấn Kinh đang ngồi ở dãy phía sau.
Lâm Vấn Kinh ngồi chỗ cạnh cửa sổ, đeo tai nghe trắng, cặm cụi cúi đầu viết vời. Hạ Tinh Nhiên đến gần, ngồi xuống ngay cạnh mới thấy rõ cậu đang làm đề thi thử. Trong phòng tự học rất yên tĩnh, Lâm Vấn Kinh cũng không quan tâm xem ai ngồi bên cạnh. Hạ Tinh Nhiên mài đít được một lúc, thế rồi viết mẩu giấy, truyền sang.
“Bạn gì ơi, cho mình xin phương thức liên lạc nhé?”
Mẩu giấy phèn hết biết. Đôi bàn tay truyền nó qua có khớp tay nổi rõ, ngón tay thon dài. Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tron-anh-sao/996791/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.