Đại điện của tổng đàn Minh giáo xây ở trên đỉnh núi, mà viện tử của Dịch Phi Yên chính là ở trong khe núi. Hôm nay sắc trời đã tối, tuy nói trên đường có đèn lồng, thế nhưng vẫn đang có chút hôn ám. An Minh Hiên không quen thuộc nơi này, bị va vấp cũng là chuyện bình thường.
“Ai u!” Đây là lần thứ ba An Minh Hiên bị trẹo chân, tuy là không nghiêm trọng, hắn cũng chỉ hơi đau một chút, nhưng vẫn chửi bới nói: ”Tiểu Hồng Hạnh ngươi không thể sửa chữa lại đường đi một chút sao?”
Dịch Phi Yên nâng hắn dậy, khiến hắn nửa nằm trong lòng mình, có chút buồn cười nói: “Vì sao ta không có bị vấp?”
An Minh Hiên muốn nói ngươi nhân phẩm có vấn đề, thế nhưng lại nghĩ, mình đang cần cầu cạnh hắn, liền ngậm miệng.
Dịch Phi Yên thấy hắn tức giận một hồi, lại liên tục lắc đầu, cuối cùng đành ôm lấy hắn, vận khinh công bay lên trời.
An Minh Hiên kinh hãi ôm chặt lấy cổ Dịch Phi Yên, này là loại khinh công gì chứ, dọc theo đường đi không thấy hắn đạp cước vào chỗ nào lấy điểm tựa cả, cứ như vậy ôm hắn xẹt qua tầng tầng sơn lâm.
Bởi vì đêm tối, An Minh Hiên cũng không có thấy rõ, bọn họ rốt cuộc đã đi bao xa, chỉ là chẳng được bao lâu, Dịch Phi Yên liền vững vàng đáp xuống đất, An Minh Hiên vừa nhìn lại, hóa ra là đã về tới viện tử của hắn.
Dịch Phi Yên nhìn ra nghi hoặc của hắn, giải thích nói: ”Theo đường nhỏ trở về a.”
Thảo nào, mới vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tai-tuong-dau-dang-hong-hanh/1303583/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.