Thiên Quân nói bâng quơ: "Tiểu tử đó xem chừng còn vài thiên kiếp nữa mới xong." Ta thoáng bất ngờ trong lòng. Hóa ra sau mấy vạn năm khổ mộng, thiên kiếp của hắn vẫn chưa xong ư? Nhưng ta cũng không hỏi thêm. Tiếp thêm vài chén trà, đứng dậy ra về.
Ta suy nghĩ một đêm. Ta biết, hắn bây giờ năng lực hơn người, thừa sức bảo hộ bản thân. Nhưng thiên kiếp cũng không phải chuyện đùa. Nếu là ngược tâm, không biết là đau bao lâu? Nếu là ngược thân, không biết hắn phải chịu khổ hình gì? Cho dù là thân hay tâm, ta đều không nỡ. Ta ẩn đi tiên khí, lẳng lặng đến chỗ Ti Mệnh xem thử một chút.
Quân Thành Thu, Quân Thành Thu. .
Mệnh cách tương đối mỏng, không có bao nhiêu chuyện vui. Kết cục vẫn là chết, chết thảm. Ta thoáng do dự trong lòng.
Ta nghịch thiên một phen, lặng lẽ ở bên hắn, giảm đi đau đớn trong lòng.
***
Lúc ta chào đời, trời đang đổ mưa. Sống từng ấy năm trên đời, ta chưa bao giờ cảm thấy kì diệu như lúc này. Tiếng bước chân dồn dập vồn vã, tiếng người hô hào gấp gáp. Ta cảm thấy phiền lòng, muốn hô ngừng. Nhưng thanh âm ta phát ra lại là một tiếng khóc mỏng.
Thiếu phụ ôm ta vào lòng, tóc mai bết dính vào sườn mặt. Người hôn ta, mồ hôi trộn lẫn nước mắt đều quẹt lên má ta.
Ta thoáng chốc bật cười. Hoá ra trên đời này, nhân sinh cũng là mạc danh kì diệu, thú vị như thế. Hoá ra bấy lâu nay, ta sống lại ảm đạm như vậy. Hoá ra từng ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-qua-tu-quan/1192376/chuong-20-2.html