Tiểu Hoàn Vũ muốn nghe chuyện cười, vậy ta sẽ cho hắn nghe chết thì thôi.
Suy nghĩ một chút, tùy tiện nói: “Hồi trước có một người bán bánh ngọt, hắn rao hàng như hụt hơi sắp chết, cổ họng khàn khàn, có người hảotâm liền hỏi hắn, ngươi sao lại rao như sắp chết thế, người bán bánhnói, ta đói bụng a.Người hảo tâm liền kỳ quái , ngươi đói thì có thể ăn bánh ngọt mà? Người bán bánh liền lặng lẽ nói, bánh này bị thiu, ănkhông được.”(Swan: sao mình chả thấy bùn cừi tí nào nhỉ… chỉ thấy khóedit thấy bà )
Cả đại điện truyền đến tiếng cườiầm ỹ, Hoàn Vũ cười nói: “A… Bán bánh ngọt lại không ăn bánh ngọt, là bởi vì hắn lấy bánh thiu đem ra bán, thật sự là gian thương. Nhưng, Phiêucô nương, cái chuyện cười này không hề có cái đặc sắc của buổi sáng đâu, Phiêu cô nương muốn giấu tài năng sao, vậy thì rượu này bổn vương tửkhông uống nữa.”
“…” Mẹ nó.
Ta cũng không tiếp tục nâng khay nữa, mà là đem khay, để lên trên bàn của hắn, cúi đầu, trong ánh mắt của Hoàn Vũ trong xẹt qua tia ranh mãnh,hắn nhướng mi, mái tóc màu vàng kim dưới ánh đèn đại điện tỏa sáng mêngười.
Ta nháy ánh mắt, bắt đầu từ từnói: “Trước đây có một con gấu nó rất nhàm chán, cuối cùng… nó nhàm chán mà chết.” Mặt không chút thay đổi, vẻ mặt lạnh nhạt. Hoàn Vũ sửng sốt,chính xác mà nói, cả đại điện ngây ngẩn cả người, câu chuyện tẻ ngắttráng lệ như vậy cơ mà, cả đại điện chỉ có gió lạnh thổi từng cơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-lam-mon/3266157/quyen-3-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.