Nói đi thì nói lại,ta chọn địa phương không thế nào tốt hơn, cái hoàng cung này quả thậtsao mà hẻo lánh quá, ngồi chờ hồi lâu mà vẫn không có ai,nếu có ngẫunhiên đi qua, cũng là một đám thái giám tụm năm tụm ba đi với nhau, rấtít người đi riêng lẻ, trong lúc ta đang buồn bực không thôi, thì thấymột tiểu thái giám từ xa xa đi đến, vừa nhìn qua,hắn có điểm nhìn quenmắt, a đây không phải là cái vị tiểu thái giám trước đây …. bị ta cướp y phục hay sao?
Ha, đúng là hoàng cung này thật nhỏ bé ghê cơ, thế mà gặp được người quen.
Khi tiểu thái giám kia đến gần , cầm chắc cây gậy gỗ, ta bắt đầu không nặng không nhẹ nói: “Oa! Sao chỗ này lại chôn nhiều như vậy bạc? A! Taphải nhỏ giọng lại chút, không khéo người khác lại nghe thất, hì hì hìhì, phát tài , phát tài rồi”
Tiếngbước chân bắt đầu đến gần hơn, hắn bước đi rất nhẹ, rất cẩn thận, của ta âm thanh cũng bắt đầu nhẹ hơn: “Ai nha, đem bạc giấu ở chỗ này, kết quả lại tiện nghi cho ta.”
Sau đó, liềnnhìn thấy một người dò xét đi vào, ta lập tức giơ lên cây gậy gỗ, hướng tới hắn đập một nhát, xin lỗi nha tiểu thái giám, ngươi hy sinh mộtphen nữa đi.
“Ngươi…” Hắn chỉ kịp thốtlên một chữ, sau đó trợn trắng mắt, lịm ngay lập tức, ta đỡ được thânthể của hắn lôi vào .
“Tiểu thái giám atiểu thái giám, hai chúng ta cũng coi như là hữu duyên .” Ta vừa nóivừa cởi xong y phục trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-lam-mon/3266158/quyen-3-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.