Rất nhiều lúc ta đãnghĩ, ta vốn là người tốt, nhưng tại sao sau khi bước chân vào Hộ quốcphủ, ta lại biến thành xấu xa. Mặc dù ta không nghĩ sẽ rời khỏi cuộcsống cẩm y ngọc thực của Hộ Quốc phủ , nhưng thật ra là, ta đã giữ chomình một đường lui, để ngừa vạn nhất.
Những lúc Phong Thanh Nhãkhông có để ý, ta đã ẩn dấu rất nhiều ngân phiếu, bảo thạch, trang sức,lợi dụng bất cứ thứ gì để khi bọn họ ra ngoài ta lại lén lút giấu đi, ví dụ như lần trước cùng Thuần Vu San San ra ngoài . Ta đào một cái hố ởdưới cái cây,sau đó chôn giấu. Hành vi của ta giống như một con chuột,nhưng mà là do ta không có sự lựa chọn.
Ta nhớ ra rồi, lúc đầukhối có khối ngọc bội đoạt được từ cừu nhân không phải là đã ném đi, màlà bị ta giấu ở trong ngôi miếu đổ nát, không thể tin được là giấu đồlại trở thành một bản năng của ta.
Xe ngựa xóc nảy một ngày mộtđêm, ai cũng không nói gì, Tiểu Thiên thủy chung vẫn dùng ánh mắt đềphòng nhìn ta, điều này làm cho ta cảm thấy rất kỳ quái. Mà chuyện làmcho ta cảm thấy còn kỳ quái hơn còn ở đằng sau kìa, khi xe ngựa dừng lại ở trê một con đường nhỏ.
Xốc màn xe ra ,thấy một rừng cây, mặt trăng được treo ở tít trên cao.
“Đến nơi rồi !”Hậu Huyền nhảy xuống xe ngựa , “Thật không rõ là Nam Cung Thu Nguyệt bảo ngừng ở chỗ này làm cái gì? Các ngươi… chờ chút ta đi nhómlửa.”
“Ta đi giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-lam-mon/3266122/quyen-2-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.