Bà Hoài mỉm cười bẹo má con gái. Diệp Anh thấy mình bé nhỏ trong lòng mẹ, cảm nhận hạnh phúc đến rộn ràng khi biết bà thương cô hơn tất thảy mà sẵn sàng ủng hộ cô. Hai mẹ con tỉ tê một hồi thì Phan Đức trở về, anh ngồi xuống đối diện bà Hoài, rót thêm trà cho bà rồi nói: 
– Mẹ, giờ con đưa mẹ với Diệp Anh về nhà, chốc nữa mẹ nói đỡ cho con với nhé! 
Anh xưng hô “mẹ con” ngon xớt với bà Hoài làm bà bối rối, bà suýt thì sặc chén trà, chẳng biết phải nói gì, chỉ e hèm: 
– Ai là mẹ anh hả? 
– Mẹ ủng hộ chúng con rồi thì con phải gọi mẹ một tiếng mẹ mới đúng ạ. 
– Tôi… tôi ủng hộ lúc nào? 
Anh mỉm cười, không dám cãi trước điệu bộ tỏ ra lạnh lùng của người phụ nữ trước mặt. Diệp Anh cong mắt cười nhìn Phan Đức, cô giục: 
– Mình đi thôi kẻo bố lâu không thấy mẹ lại lo. 
Phan Đức gật đầu, anh lái xe đưa hai mẹ con Diệp Anh trở lại ngôi nhà gắn bó với cô suốt bao năm. Vào đến phòng khách, ông Thành đang tập đi bằng gậy, nhìn thấy ba người, máu nóng trong người ông sôi lên sùng sục, ông quăng chiếc gậy trên tay về phía Phan Đức. Chiếc gậy inox đập vào vai anh rồi rơi xuống nền gạch tạo thành một tiếng “keng”. Diệp Anh tròn mắt, cô lo lắng vội xoa vai cho anh nhưng anh không có phản ứng, chỉ cúi đầu như chịu tội trước mặt bố cô. 
– Phan Đức! Mày 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-nham-yeu-dung/3362432/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.