Tối hôm ấy, Phan Đức bấm chuông cổng nhà Diệp Anh, lần đầu tiên anh dám làm hành động này sau khi nhận được sự hậu thuẫn của mẹ cô. Ít nhất thì… ông Thành còn đau chân, anh sẽ không lo bị ông đẩy khỏi nhà. Đúng như anh phán đoán, đích thân Diệp Anh ra mở cửa cho anh, cô còn tô chút son đỏ cùng tết tóc nửa đầu, mặc lên mình một bộ váy dạ hồng như chào đón anh. Thấy anh chăm chú ngắm nhìn cô hơi xấu hổ cúi mặt nói:
– Mặt em… dính gì à?
– Em xinh đến mức anh không dám tin, sợ mình mơ.
– Khéo nịnh!
Cô bĩu môi cười, dù biết anh nịnh nhưng cô vẫn thấy vui. Anh nắm lấy tay cô, mỉm cười nhẹ giọng:
– Anh vào xin phép bố mẹ cho anh đưa em đi nhé!
– Thôi, bố em vẫn bài xích lắm, mình cứ đi đi.
– Mình đi ăn gì nhé!
– Vâng…
Lúc này mới sáu giờ ba mươi, cô cũng đoán anh muốn đưa cô đi ăn nên bảo với mẹ từ trước, nghe anh nói cô chỉ vào nhà lấy chiếc túi xách nhỏ đeo theo. Bà Hoài chiều con gái, hơn nữa bà cảm thấy tin tưởng Phan Đức nên không phản đối. Sau bữa tối tại một nhà hàng ven hồ, anh nói:
– Giờ mình đi mua điện thoại mới cho em…
Cô lắc đầu:
– Thôi không cần anh ạ, mẹ đã đưa lại cho em điện thoại rồi, bố cũng chẳng cấm đoán em nữa nhưng bố khẳng định sẽ không bao giờ dự đám cưới của em và anh.
Anh mím môi chấp nhận, cũng muốn cô hiểu hoàn cảnh của cả hai nên anh nói:
– Ba mẹ anh cũng vậy… Nếu mình tổ chức một đám cưới nhỏ… không có gia đình hai bên, em có sẵn lòng làm vợ anh không?
Cô cay cay sống mũi trước vẻ áy náy của anh, cô muốn nói với anh, cô đâu cần đám cưới xa hoa mâm cao cỗ đầy hai họ tươi cười chúc phúc, đã sẵn sàng đi cùng anh là cô xác định cuộc đời này cô chỉ cần anh. Cô và anh quen nhau chưa lâu nhưng những gì anh dành cho cô đủ cho cô niềm tin, đủ khiến cô muốn trao thân gửi phận nơi anh dù hai bên gia đình phản đối. Cô khẽ lau nước mắt, gật nhẹ, mỉm cười nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, xúc động nói:
– Em chỉ cần được ở bên anh.
Phan Đức nắm lấy đôi tay mềm mại nhỏ bé của cô bằng đôi tay ấm áp của anh, nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh cả bầu trời yêu thương, anh gật đầu. Những ngày sau đó, hai người đến ủy ban phường đăng ký kết hôn rồi chụp ảnh cưới, tay trong tay hạnh phúc, ánh mắt cả hai đều long lanh rạng ngời trao nhau. Địa điểm đám cưới của cả hai là tại nhà hàng lần đầu tiên anh mời cô đi ăn, ngày cưới cũng đã được xác định.
Sau bữa tối tại nhà, trước mặt bố mẹ, Diệp Anh hít một hơi nói:
– Bố, mẹ, con và anh Đức đã thống nhất một… đám cưới nhỏ vào chủ nhật tuần này, nếu bố mẹ có thể đến chúc phúc cho chúng con thì… chúng con sẽ rất hạnh phúc.
Mặt mũi tím đen, ông Thành đập bàn đánh rầm một tiếng làm bát đĩa nảy lên, những chiếc đũa lăn long lóc rơi xuống đất. Ông không nói câu gì, chầm chậm bước lên trên phòng. Tất cả chỉ thể hiện sự thất vọng cùng cực của ông về đứa con gái mà ông luôn coi là báu vật. Ông thương con ngu muội không biết tốt xấu, bước đường tương lai của nó sẽ tăm tối mịt mù, nhưng ông bất lực, chẳng thể nào ngăn cản con. Thằng ranh kia làm mọi cách để cướp con ông, mà con gái ông lại dại dột yêu nó, ông chấp nhận ông thua Phan Đức rồi. Những giọt nước mắt lăn dài rơi xuống, ông cúi đầu, cả khuôn mặt nhăn nhúm lại vì đau lòng, vì thương con…
Bà Hoài nắm lấy tay con gái, nhẹ giọng trấn an:
– Kệ ông ấy con ạ, hai đứa cứ hạnh phúc cho bố con an lòng là được, chẳng qua ông ấy không tin thằng Đức tốt với con gái mẹ mà thôi…
– Con cảm ơn mẹ, hôm ấy… mẹ đến chung vui với chúng con nhé!
Diệp Anh gạt nước mắt sụt sịt nói, bà Hoài bặm môi đáp:
– Mẹ chúc hai con hạnh phúc nhưng hôm ấy mẹ sẽ không đến. Gia đình thằng Đức không có mặt phải không, mẹ không muốn con gái mẹ bị họ coi thường là nhà mình muốn bám vào họ dù họ không chấp nhận. Ý của bố mẹ vẫn là phản đối đám cưới này. Các con cứ làm những gì các con cho là đúng. Mọi chuyện hãy để thời gian trả lời.
Diệp Anh gật nhẹ đầu, cô hiểu mẹ cô làm gì cũng là nghĩ cho cô. Đám cưới thế này bố mẹ cô không chấp nhận có mặt cũng chính là để giữ sĩ diện cho cô. Cô không được gia đình anh chào đón thì bố mẹ cô cũng không cần phải ủng hộ mối quan hệ này.
Bà Mai nghe trợ lý của ông Hùng báo cáo, hai mắt bà đanh lại. Phan Đức quyết định qua mặt ba mẹ mà tổ chức đám cưới với con nhỏ kia, nhưng anh đã quên, bà không những không đồng ý đám cưới mà còn tìm mọi cách ngăn cản! Cưới xin là chuyện cả đời người. Con nhỏ kia đừng mơ bước được chân vào nhà họ Phan khi không có sự cho phép của bà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]