Trình Thiên Diệp nhìn Tướng quân cũng sinh ra đã là nô lệ này, đang quỳ gối trước mắt.
Trên mặt người này có một vết sẹo, thoạt nhìn sẽ làm người ta hơi sợ hãi.
Trình Thiên Diệp nhớ rõ tên của hắn, là Dương Thịnh.
Từ rất lâu trước đây, Trình Thiên Diệp đã chú ý đến hắn.
Dưới gương mặt có vết sẹo dữ tợn kia lại là một màu trắng bạc rực rỡ.
Hắn như một thanh thần binh được rút khỏi vỏ, sắc bén, lóa mắt.
Lúc hắn nhìn Trình Thiên Diệp, xung quanh màu trắng bạc này lấp lánh một viền vàng nhạt.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn Mặc Kiều Sinh nằm trên giường, vòng màu vàng này trong nháy mắt trở nên chói lóa, sáng ngời.
Từ lúc Mặc Kiều Sinh xuất chinh, vì để tránh tái xuất hiện bi kịch như Hạ Lan Trinh, Trình Thiên Diệp đã tốn rất nhiều thời gian, cẩn thận tra xét qua hầu như tất cả mọi người bên cạnh hắn.
Bài trừ từng kẻ bụng dạ khó lường.
Lúc ấy nàng rất vui mừng vì bên cạnh Mặc Kiều Sinh có không ít thuộc cấp trung thành và tận tâm với hắn.
Trong số những người này, vừa có năng lực vừa trung thành nhất chính là vị Dương Thịnh trước mắt.
Trình Thiên Diệp kiềm lòng không đậu trách cứ: “Dương Tướng quân, Đại Thứ trưởng bị thương nặng như vậy, ngươi là ái tướng tâm phúc của hắn, sao không biết ngăn cản hắn? Ngươi nên biết thành trì bên ta vững chắc, lương thảo sung túc, cho dù các ngươi tới chậm một ít cũng đâu có sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-nat-tuong-quan-den-phat-khoc/3008260/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.