Khi Mặc Kiều Sinh tỉnh lại sắc trời đã trở nên trăng trắng.
Trong trướng bồng chỉ còn ánh nến chập chờn.
Thân binh canh giữ bên cạnh hắn đang ngủ gật, có tiếng hít thở nhẹ hòa lẫn với âm thanh côn trùng kêu vang vào sáng sớm.
Mặc Kiều Sinh cựa quậy, nhích người, cảm thấy trước ngực đau như kim châm.
Chút động tĩnh này lập tức làm cho thân binh giật mình.
“Tướng quân tỉnh rồi.”
Người canh giữ trong trướng bồng đang ngủ ngáy nhanh chóng nhổm người dậy, vây quanh Mặc Kiều Sinh.
“Ta hôn mê bao lâu?” Mặc Kiều Sinh hỏi.
“Tướng quân, ngài hôn mê tròn hai ngày.”
Mặc Kiều Sinh đón lấy chén thuốc Dương Thịnh đưa tới, từ từ uống vào.
Hắn vươn tay vịn bả vai Dương Thịnh, muốn đứng dậy.
“Tướng quân, ngài bị thương quá nặng, đại phu đã nói tuyệt đối không thể đứng dậy.” Dương Thịnh vội vàng nói.
Mặc Kiều Sinh đứng thẳng người, một tay đè chặt miệng vết thương, điều chỉnh hơi thở: “Truyền lệnh chỉnh quân, lập tức lên đường.”
“Tướng quân!”
“Tướng quân không thể!”
Trong trướng, các tướng sĩ đều quỳ xuống,
Dương Thịnh quỳ dưới đất, dùng sức hành lễ: “Tướng quân, xin ngài ở lại đây dưỡng thương chờ đợi hậu binh đến. Mạt tướng chờ lệnh, dẫn một tiểu đoàn tiên phong đến Giáng Thành trước.”
Tướng quân của bọn hắn không nói gì, nhưng thả lỏng bước chân, kiên định bước từng bước ra khỏi lều.
——
Thành Giáng Châu, ngoại địch lại đang phát khởi công thành.
Thế công vô cùng mãnh liệt, chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-nat-tuong-quan-den-phat-khoc/3008258/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.