Chương trước
Chương sau
Kha Lạc buông đôi tay đang ôm chặt lấy đầu gối xuống, ngồi yên như cũ, khóe mắt đỏ

hồng ngẩng đầu nhìn cậu, y vẫn chưa có ý định đứng lên.

Thư Niệm bước tới, vươn đôi tay trìu mến xoa đầu y, chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn

buồn giận và sự trách móc của y, đem hết khả năng ra dỗ dành y: “Thật xin lỗi, tôi đến muộn.

Không phải tôi cố ý đâu, chiều nay tự nhiên”

Đột nhiên bị Kha Lạc ôm ghì lấy, xung động thật lớn khiến cậu lảo đảo, theo bản năng

vịn lấy bả bờ vai Kha Lạc, mặc cho đôi tay mạnh mẽ thon dài của cậu nhóc ôm miết lấy eo cậu, mặc đầu y dán chặt lên bụng cậu.

“Không sao đâu, anh đến là tốt rồi”

“Thật xin lỗi.”

“Anh đến là tốt rồi” Cậu nhóc ấm ức lẩm bẩm, tay siết chặt đến nỗi cậu thấy đau

đau, “Tôi còn tưởng anh không đến anh không muốn gặp tôi”

“Sao lại thế được.” Thư Niệm vụng về xoa đầu y, “Xem cậu lạnh cóng rồi kìa, mặt lạnh

như băng ấy, vào phòng đi, nhiễm lạnh sẽ không tốt.”

Cậu quên mất bản thân còn đang sốt cao, bàn tay áp lên mặt Kha Lạc chỉ cảm thấy

lạnh ngắt, cũng chỉ nghĩ Kha Lạc đã bị rét.

Trong phòng quả thật ấm hơn bên ngoài rất nhiều. Trên chiếc bàn con trong gian

phòng khách rộng lớn, vài món ăn chưa từng được đụng đến đã sắp nguội tanh, rõ ràng Kha Lạc đã luôn chờ cậu đến, cả cơm cũng chưa ăn.

“Đói bụng rồi nhỉ, tôi mang đồ ăn đi hâm nóng, muộn rồi còn chưa ăn gì sẽ không tốt

cho dạ dày đâu”

Thư Niệm cũng không biết trong người cậu rốt cuộc là đang nóng hay lạnh, vừa vào

bếp liền yếu ớt cởi áo khoác ra.

“Khỏi cần, tôi không đói Anh đến chơi với tôi là tốt rồi” Kha Lạc ôm cậu, không biết

có phải do mệt mỏi quá sức mà bị ảo giác không, trong nháy mắt cậu thấy dường như Kha Lạc đang đứng trước mặt lại có phần cao lớn hơn mình.

“Được” Thư Niệm chầm chậm men theo chiếc sô pha nhỏ ngồi xuống, cảm giác

chóng mặt hoa mắt lại càng rõ rệt, chỉ có thể bất lực mặc Kha Lạc quỳ trên thảm trải sàn trước mặt cậu, chẳng nói lời nào, ôm cứng lấy cậu như thể sợ cậu sẽ bỏ trốn.

“Thư Niệm”

Mặc dù cái kiểu mặt đối mặt ôm miết nhau có hơi kì quái, nhưng khuôn mặt ấm áp

của cậu nhóc vùi trên hõm vai cậu, còn siết chặt lấy cậu trong khuôn ngực nóng ran lại khiến

cậu mủi lòng, cậu cũng dè dặt vòng tay ôm lưng Kha Lạc: “Sao thế?”

“Hôm nay tôi đến tuổi thành niên rồi.”

“Ừ.”

“Tôi đã là người lớn rồi.”

“Phải.”

Kha Lạc ngẩng đầu lên khỏi bờ vai cậu, một gợn tóc đen mượt rơi xuống vầng trán y,

che bớt đi ánh mắt đen huyền sâu thẳm, trên khuôn mặt cậu thiếu niên bỗng hiện ra một biểu cảm vừa chín chắn vừa nồng nhiệt.

Cảm nhận được hơi thở âm ấm lướt nhẹ trên môi, cậu chưa kịp nghĩ gì, mắt đã hoa

đi, môi lập tức bị khóa chặt.

Thư Niệm nhất thời không thể lý giải được chuyện gì đang xảy ra, sự dây dưa khuấy

đảo trong khoang miệng nóng rát làm cậu càng mất đi ý thức, chỉ biết hé miệng ra một cách cứng nhắc, mặc cho Kha Lạc nâng gáy cậu lên mút mát thăm dò tận chỗ sâu nhất, đầu lưỡi mềm dẻo mà mạnh mẽ quấn chặt lấy đầu lưỡi đang rụt lại theo bản năng của cậu, môi dán sát không một kẽ hở khiến cậu suýt không thở nổi Bị đè xuống thành ghế, cậu ngỡ ngàng mà bị động thuận theo mọi động tác của Kha

Lạc, mãi đến lúc Kha Lạc chậm rãi rời khỏi khoang miệng cậu, cậu vẫn chưa thể tin được là họ đang hôn nhau.

“Cậu”

Thư Niệm ngơ ngác nhìn cậu nhóc quỳ giữa hai chân mình, đôi tay đang khư khư giữ

chặt lấy eo cậu, thần trí cậu hoàn toàn bấn loạn.

“Tôi thích anh.” Khuôn mặt đẹp trai của Kha Lạc ưng ửng hồng, như thể đang cố gắng

thu hết dũng khí, “Ta ở bên nhau đi, có được không?”

“Cái gì?”

“Tôi đã trưởng thành rồi Sau này có thể chăm lo cho anh thật tốt, mình quen nhau

được không? Tôi nhất định sẽ khiến anh hạnh phúc”

Thư Niệm hoàn toàn có nỗi kinh ngạc như bị con trai ruột xâm phạm, dùng hết khí

lực đưa tay đẩy khuôn mặt Kha Lạc đang ghé sát lại: “Cậu nói gì bậy bạ vậy!”

“Tôi thích anh mà” Kha Lạc không thể che giấu được một chút thoái chí, nhưng ngữ

khí vẫn rất cương quyết, “Tôi thích anh Ở bên cạnh anh tôi thấy rất vui Luôn muốn mỗi ngày đều được ở cùng anh Anh chưa thể chấp nhận cũng không sao, tôi cũng không cần anh phải đồng ý ngay lập tức, chúng ta cứ thử quen nhau trước xem có được không? Vừa rồi lúc tôi hôn anh, anh cũng đâu có khó chịu mà, cứ từ từ thôi, tôi có thể đợi đến lúc anh chấp

nhận”

“Đừng nói nhảm nữa” Thư Niệm chóng mặt kinh khủng, cố sức day day thái dương,

giọng cậu trở nên nghiêm khắc, ” Một chàng trai chân chính phải quen với bạn gái mới đúng, tìm một ông già như tôi làm cái gì chứ? Đúng rồi, không phải cậu đã từng nói với tôi hồi trung học có quen bạn gái hay sao? Cậu cũng đâu phải đồng tính luyến ái! Càn quấy cái gì! Ai dạy

cậu mấy cái chuyện nhăng nhít này!”

“Tôi đồng tính!” Kha Lạc vội vàng cướp lời, khum tay nâng mặt cậu, “Tôi là đồng tính

đó. Sau khi gặp anh tôi mới thế Bây giờ tôi đã thế rồi! Thế nên anh phải chịu trách nhiệm, trước kia tôi chưa từng thích đàn ông Là anh biến tôi ra thế này, anh phải chịu trách nhiệm

Anh không thể bỏ mặc tôi được”

Thư Niệm hốt hoảng nhìn y, thừ người ra rất lâu, đôi mắt mỗi lúc một u ám.

“Là anh biến tôi ra thế này.”

Cậu vô cùng thương yêu Kha Lạc, quả thật xem y như con trai mình mà cưng chiều

đến vậy, chỉ muốn cho y mọi điều tốt nhất, giúp y lúc nào cũng được vui vẻ mãn nguyện, để y có thể sống một cuộc đời tươi đẹp hoàn hảo. Cậu đem mọi dịu dàng và hạnh phúc mình vốn không thể với tới gửi gắm lên người Kha Lạc, hy vọng Kha Lạc có thể có được một cuộc sống đầy khoái hoạt, một cuộc sống “bình thường” bình ổn, một cuộc sống cậu không dám kỳ vọng.

Nhưng mà

“Là anh biến tôi ra thế này.”

Dù cậu cẩn trọng che giấu khuynh hướng *** thế nào, vẫn vô tình làm hỏng Kha

Lạc sao?

Cậu đã quên mất mình là người “không bình thường”, cậu cũng không biết thứ giới

tính này lại có thể lây nhiễm như virus bệnh cảm.

Phải, bản thân cậu chính là loại người này, nên không có tư cách để nói loại người này

không tốt, nhưng cũng vì cậu là đồng tính luyến ái, cậu mới không hy vọng Kha Lạc cũng trở nên giống mình.

Thật vất vả, sống hèn mọn thế kia, kẹt trong một chiếc khung hẹp mà ánh sáng không

thể xuyên tới lén lút vụng trộm nhìn ra bên ngoài

Loại đau khổ đó, chỉ mình cậu biết tới là đủ rồi.

Cậu không muốn Kha Lạc cũng thành ra như vậy.

“Kha Lạc, cậu suy nghĩ kỹ lại đi,” Cậu gần như tuyệt vọng, “Có thể là không phải vậy

đâu, rõ ràng cậu đâu có thích đàn ông, chỉ vì tôi đối xử tốt với cậu, nên đã gây ra ảo giác đó, đúng không? Cậu chỉ coi tôi như trưởng bối thôi Đây đâu phải tình yêu, cậu nhầm rồi. Đúng

không? Cậu nghĩ cho thật kỹ đi, đừng nói cái gì thích hay không thích nữa. Nếu nếu trước

kia tôi đã làm gì để cậu ngộ nhận, cậu đừng để bụng là thúc thúc không tốt”

“Kha Lạc, cậu là người biết xét đoán, cậu có thể hiểu cái gì nên làm, cái gì không nên

làm, đúng không? Thích đàn ông có gì tốt đâu Cậu nên quen bạn gái Có phải tại thúc thúc mãi chưa có bạn gái, cậu cũng bắt chước theo, không quen con gái? Cậu không giống tôi, cậu

còn trẻ như vậysẽ dễ dàng tìm được một cô bạn gái tốt, cậu”

Kha Lạc lộ ra một vẻ mặt vừa tức giận mà lại thương tâm, cúi đầu định hôn cậu lần

nữa, lấp đi những tiếng lải nhải đầy hỗn loạn của cậu. Thư Niệm vội đẩy tay, kích động đòi

đứng dậy: “Tôi về trước Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa, cứ vậy đi”

Sắc mặt Kha Lạc trở nên trắng bệch ngay tức thì: “Anh ghét tôi ư?”

“Không phải” Thư Niệm trở nên rối loạn, “Chỉ là chúng ta đừng tiếp tục qua lại sẽ

tốt hơn Trước kia cậu không nên quen biết tôi”

“Anh không muốn gặp tôi nữa?” Giọng Kha Lạc đã nhen nhúm sự kích động, “Rõ ràng

anh đã từng nói bất kể chuyện gì xảy ra, anh cũng không rời bỏ tôi! Anh gạt tôi!”

“Xin lỗi cậu,” Thư Niệm ngỡ ngàng, cậu cũng không rõ chính mình đến tột cùng vì

chuyện gì mà xin lỗi, vì đã làm y bị ảnh hưởng hay đã từ chối chịu trách nhiệm với y, “Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi Sau này đừng tới gặp tôi nữa Tôi cũng sẽ không đi tìm cậu, dừng ở đây đi Cậu cũng đã lớn rồi, có thể sống tự lập, sau này không cần tôi giúp cậu nữa, cho

nên”

“Anh gạt tôi” Kha Lạc vừa giận dữ vừa tuyệt vọng, “Anh nói sẽ không rời tôi, đến cả

anh cũng gạt tôi”

Y đột nhiên vụt tới trước mặt, Thư Niệm vẫn chưa kịp phản ứng, đã bị đẩy mạnh lên

ghế sô pha, cậu vốn đã bệnh đến khó đứng vững, độ rung động quá lớn lên thân thể càng khiến đầu cậu kêu lên ong ong, hoa mắt chóng mặt một hồi mới có thể thấy rõ những thứ trước mắt.

“Sao thế?”

Tai cậu ù đặc, chỉ thấy miệng Kha Lạc mấp máy, mà nghe mơ hồ cả đi. Kha Lạc không

hề trả lời cậu, cũng không mở miệng nói thêm gì nữa. Y bặm môi, dùng đầu gối đè ghịt hai chân cậu lại, thô bạo kéo tuột áo len của cậu lên.

Thư Niệm nào có sức ngăn y, cơn ngạt thở chừng mấy giây ngắn ngủi khi áo len hoàn

toàn bị cởi khỏi đầu khiến mặt cậu càng trắng bệch, rất lâu mới hít thở lại được.

“Kha Lạc, cậu làm gì vậy” Áo sơ mi trên người cũng bị giật phắt đi, cậu dĩ nhiên biết

Kha Lạc đang làm gì, nhưng lại không dám tin. Cậu hoảng hốt chống cự, nhưng cũng chẳng có chút tác dụng. Dù trong phòng có bệ sưởi, nhưng ngay khi hoàn toàn trần trụi cậu vẫn nổi da gà cả người vì rét run.

“Kha Lạc, cậu đừng có làm bậy” Dây thắt lưng cũng bị tháo nốt, bản năng mách bảo

cậu cố sức giãy giụa để bảo vệ bản thân, những ngón tay co lại xiết chặt lấy khuy quần, “Cậu

đừng làm bậy”

Nếu đổi lại là lúc thường, dù Kha Lạc có thể lực trai tráng mạnh mẽ tới đâu, bản thân

cậu cũng là đàn ông như y, thật sự giãy giụa vùng lên, có thế nào cũng chẳng đến mức không phản kháng được. Nhưng bây giờ có dốc toàn lực, cậu cũng không cách gì ngăn được bàn tay lì lợm của Kha Lạc, càng không cần phải bàn đến những chuyện khác.

Hạ thân lạnh lẽo bị phơi bày trong không khí, cậu nghe thấy giọng mình như đang

khẩn nài: “Không được đâu Kha Lạc Không được Đừng như vậy”

Tiếng kéo khóa quần (của em Lạc >”<) sắc lạnh đập vào màng nhĩ. Khắp người đều cứng còng, cậu liều mạng cố khép hai chân lại: "Kha Lạc, Kha Lạc Đừng như vậy" Chân vẫn bị ương ngạnh kéo ra, thắt lưng bị nâng lên, cơn đau ồ ạt kéo đến từ phía sau khiến cậu co rúm người muốn giật lùi, nhưng lại bị tóm chặt lấy thắt lưng, dùng sức tiến thẳng vào. (mẹ ơi, huhuhu, ứ chịu nổi) Trong nháy mắt, tay chân cậu đều căng cứng, đau đến cổ họng khàn đi không rên được một tiếng, ***g ngực mỗi lúc mỗi ngột ngạt dữ dội, hơn nửa ngày mới phát ra tiếng ho khan khù khụ. Đầu đau như búa bổ, tưởng sắp căng nứt ra, cậu hoảng loạn giương mắt nhìn lên, nhưng trước mắt chỉ còn một khoảng mờ mịt. May mà Kha Lạc chỉ mới đẩy mạnh vào, chưa có tự ý làm bừa, bằng không cậu hoàn toàn không chống đỡ nổi. "Rất đau hả?" (mún vả cho em tét mỏ >“<) Kha Lạc thấp giọng trầm đục. Cậu chỉ có thể cố sức thở dốc, lơ ngơ nhìn khoảng không hoàn toàn mù mờ phía trên. “Xin lỗi anh” (huhuhu xin lỗi mà hết chuyện thì cần gì tới cs) Cậu nhóc hôn khắp cổ cậu như đang khấn cầu, “Xin lỗi anh nhưng tôi thích anh mà” Giọng y nghèn nghẹn. “Tôi muốn có anh” “Tôi thích anh Sao anh không thể thích tôi Thử hẹn hò với tôi đi?” “Không phải anh chưa có người anh thích sao Sao lại không thử thích tôi đi?” Thư Niệm lập tức ho thật gắt, ho đến nước mắt suýt nữa đã trào ra. Tạ Viêm, Tạ Viêm Cậu bỏ mất khoảng thời gian dài gần mười tám năm một lòng một dạ yêu người ấy Nhưng mà có ích gì đâu? Cậu cứ tiếp tục thích hắn, cũng không ích gì nữa Người ấy mãi mãi cũng không thể cho cậu ước vọng xa vời đó Đến cả bố thí cũng không có khả năng. Tình yêu của cậu, ngay cả chút hữu ích ít ỏi cũng không có Kẻ đang xâm nhập trong cơ thể cậu bắt đầu chuyển động. Đau đớn vì bị tiến nhập một cách gượng ép khiến tấm lưng đang thẳng đờ của cậu thoắt cái đã bật lên như cá quẫy trên bờ, theo bản năng lại tiếp tục giãy giụa một cách vô ích, mù quáng dùng đôi tay yếu ớt vung vẩy kháng cự. “Không được, Kha Lạc không được” “Tại sao không thể cho tôi chứ” Kha Lạc ghì chặt lấy cậu như thể ôm báu vật, giọng y xa vắng khác hẳn những chuyển động mạnh mẽ lấn lướt, “Tại sao Tôi thích anh mà Sao anh không thể” “Không được đâu Kha Lạc” Tiếng nói của cậu như bị nghẹn lại. Tạ Viêm Tạ Viêm Cậu vẫn không ngăn được tâm trí mình hết lần này đến lần khác hoài công gọi tên người ấy. Ngoài những cơn quặn thắt ở sâu dưới hạ thân và trong đầu, cả con tim cũng đau nhói. ~~~ Khi tỉnh lại, cậu nằm trên giường, mồ hôi lạnh ướt cả đầu tóc, đôi mắt hoảng hốt mở căng nửa ngày mới nhớ ra mình đang ở đâu. Ngực cậu bị một cánh tay thon dài đè nặng. Kha Lạc còn đang ngủ say, mày y nhíu nhíu lại, môi dẩu ra một cách bướng bỉnh, vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt lấy cậu. Thư Niệm không động đậy, nhưng khó chịu nhắm nghiền mắt trong chốc lát, cố định thần lại. Thế là xong Có gì đáng để tâm chứ. Dù sao cậu cũng là đàn ông Dù sao Cái thứ gọi là trinh bạch này căn bản là không đáng cho người ta đoái hoài, người ấy căn bản là sẽ không quan tâm tới. Có bị người khác động tới hay không cũng chẳng can hệ gì. Nằm yên một lúc, cậu liếm nhẹ vành môi khô nứt, lẳng lặng đẩy cánh tay Kha Lạc đi, nhẹ nhàng đứng dậy. Đè nén lại cơn chóng mặt hoa mắt đang trở nặng, cậu chậm chạp chỉnh đốn lại mớ bừa bộn và những thương tích trên người, cố không nhìn đến gương mặt đang ngủ vẫn cau mày bất an của cậu nhóc. Cậu vẫn đối xử với Kha Lạc như đứa con. Nay cũng chỉ có thể gắng tránh nhớ tới cái việc không nên hồi tưởng lại tối qua khi Kha Lạc lần này tiếp lần khác làm loại chuyện đó trên thân thể cậu. Run rẩy lê tấm thân lõa lồ đến phòng khách nhặt những mẩu quần áo nằm vương vãi khắp nơi rồi mặc vào, cậu cố gắng vuốt những nếp nhăn trên áo cho phẳng phiu, để bản thân thoạt nhìn không quá nhếch nhác, bấy giờ mới lặng lẽ đẩy cửa ra, bỏ đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.