Từ lúc Ứng Vô Ưu theo mật đạo ngầm rời khỏi, tâm tình Ứng Vô Nhai nhất thời thoải mái hơn rất nhiều. Mặc kệ tình hình tương lai như thế nào, Ứng Vô Nhai hắn sẽ không có gì lo lắng nữa.
Vạn nhất không địch lại, vỗ mông chạy lấy người, dù sao hắn ở Man Hoang chi địa đã sớm có an bài, chỉ cần giữ lại huyết mạch của gia tộc, tới Man Hoang chi địa, từ từ sẽ khôi phục.
Cho nên lúc này, tâm tính hắn rất bình thản.
Trong giây lát, tiếng cười của Nhậm Thương Khung từ trên cao truyền đến, thiếu chút nữa làm hắn ngất xỉu. Ẩn ẩn trong lúc đó, hắn ý thức được một tia không ổn.
- Hắn sao biết ta phái đệ tử tinh anh chạy trốn?
Ứng Vô Nhai giật mình, lập tức biết việc lớn không tốt, cuống quít từ trong cư thất đi ra. Tiếp theo là nghe được từng tiếng kêu thảm thiết.
Liên tục chín tiếng vang, làm cho tim của Ứng Vô Nhai liên tục run rẩy. Hai chân giống như bị đóng đinh, cơ hồ không nhúc nhích.
- Hắn sao lại biết...... Hắn sao lại biết?
Ứng Vô Nhai vẫn không thể tin, mật đạo này bí mật như thế, trừ hắn cùng Ứng Vô Ưu ra, căn bản không có người thứ ba biết.
Nhậm Thương Khung này, làm sao biết được?
- Chẳng lẽ Vô Ưu bán đứng gia tộc?
Trong đầu Ứng Vô Nhai hiện lên một ý niệm hoang đường, nhưng lập tức liền phủ nhận chuyện này.
Ứng Vô Ưu vì gia tộc, ngay cả gia thất cũng chưa thành. Hắn sao có thể bán đứng gia tộc?
Đủ chín thi thể thảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-than-vuong/1382093/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.