Ứng Vô Nhai vốn đã kề bên tuyệt vọng, lập tức như có một chỗ dựa, ánh mắt sáng lên.
- Tông đại nhân, ngài đã xuất quan?
Tông đại nhân ánh mắt thản nhiên, đứng ở trước mặt Ứng Vô Nhai, giống như nhìn ra điểm manh mối, khẽ cau mày:
- Ứng Vô Nhai, ngươi giống như có điểm chật vật a.
- Thuộc hạ sợ hãi, thuộc hạ sợ hãi a. Nhậm Thương Khung kia cũng không biết tụ tập đồng đảng nhiều ít, đối với phủ đà chủ ta chỉ vây mà không công, rồi lại âm thầm tập sát, thập phần đáng giận!
Ứng Vô Nhai ở Thiên Thương phân đà cường thế, nhưng mà ở trước mặt vị đại nhân này, ngay cả hô hấp cũng thập phần cẩn thận, tràn đầy thành kính.
- Thôi, nếu ta đến đây, nơi này sẽ không có chuyện gì.
- Vâng, vâng, Tông đại nhân ra mặt, Nhậm Thương Khung hắn tự nhiên phải đứng ở bên cạnh.
Ứng Vô Nhai liên tục gật đầu, bộ dạng nịnh hót vô cùng.
Mộ Dung cùng Đông Long nghe mà có chút xấu hổ, nguyên lai đà chủ đại nhân bọn họ, cũng biết vuốt mông ngựa.
- Ứng Vô Nhai, ngươi vì cấp trên cống hiến sức lực, qua nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Lúc này, ngươi chịu ủy khuất, ta sau khi trở về, sẽ bẩm báo cấp trên.
Ứng Vô Nhai nghe xong lời này, thiếu chút nữa đôi mắt đỏ lên. Những lời này của Tông đại nhân, thật sự là ấm lòng người a. Lập tức, tất cả ủy khuất, tất cả hy sinh, giống như đều đáng giá.
- Đại nhân, Nhậm Thương Khung này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-than-vuong/1382094/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.