🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tên Trúc Cơ tu sĩ dẫn đầu tuổi chừng hơn năm mươi, rất là khí phái, là tu sĩ của Tiềm Long Sơn, là Phan Phi.

Hai mắt hắn nhìn mọi người chung quanh, chậm rãi thả ra khí thế. Một loại áp chế trên Nguyên thần ép về phía mọi người, một số thôn dân vẫn đứng yên sắc mặt trắng bệch, hai đầu gối không khỏi quỳ xuống dưới đất, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Hải Tinh đứng ở sau lưng Lâm Dịch, cũng không chịu ảnh hưởng bao nhiêu.

Lâm Dịch khẽ nhíu mày, sinh lòng phản cảm đối với tên tu sĩ Trúc Cơ này. Lại là loại dáng vẻ cao cao tại thượng này, giống như Công Tôn Hoàng tộc vậy. Nói một cách khác, cũng là hạng người bắt nạt kẻ yếu.

Lâm Dịch nắm bàn tay nhỏ của Hải Tinh, đứng tại chỗ, không tỏ vẻ gì, cũng không tùy tiện xuất thủ.

Mấy nghìn thôn dân đều quỳ lạy ở trên đất, chỉ có Lâm Dịch và Hải Tinh là đứng, càng có vẻ hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Phan Phi nhìn thấy một màn này, trong mắt lóe lên một tia bất mãn, hừ nhẹ một tiếng, hắn chậm rãi nói:

- Tô Vĩnh, ngươi nói một chút về việc Đông Độ Tiên Đảo này đi, để cho đám phàm dân này hiểu nó là cái gì.

- Vâng, Phan sư thúc.

Một tu sĩ Ngưng Khí trong đó gọi là Tô Vĩnh đáp.

Tô Vĩnh bước về phía trước một bước, nhìn đông đảo thôn dân đang quỳ lạy, trong mắt lóe lên vẻ thỏa mãn, hắn lớn tiếng nói:

- Tiên đảo là một chỗ Niết bàn của tiên giới chúng ta, bên trong đó chúng sinh bình đẳng, không có tranh đấu chém giết, người người không cần phải lo lắng tới cơm no áo mặc, sống lâu trăm tuổi. Tiên đảo còn có Tiên nhân tuyệt thế truyền đạo thụ nghiệp, nếu như có được pháp lực thì sẽ bước vào tiên đồ. Đó chính là cơ duyên rất lớn, còn có hi vọng trường sinh bất lão.

Tô Vĩnh dừng một chút, lần nữa nói:

- Mỗi năm mươi năm Tiên đảo sẽ được mở ra một lần, mỗi một lần mở ra sẽ đến Hồng hoang đại lục tuyển chọn năm nghìn thiếu nữ thuần khiết và năm nghìn thiếu nam cường tráng. Đây phúc của Hồng hoang chúng ta, cũng là đại cơ duyên đắc đạo thăng thiên của phàm dân các ngươi. Lần này tiên đảo phá lệ, mở rộng danh ngạch, cố ý chọn vạn thiếu nữ, thiếu nam trên Hồng hoang đại lục, lần này Tiềm Long Sơn ta vâng mệnh tới, phàm dân các ngươi nhất định phải nắm bắt lần kỳ ngộ này a!

Vừa dứt lời, vài tên thôn dân đã cướp lời hô:

- Khuê nữ nhà ta, cầu đại tiên tiếp nhận khuê nữ nhà ta.

- Tiểu tử nhà ta vừa đen lại vừa cao, đặc biệt rất khoẻ mạnh, cầu đại tiên mang nó đi.

Thôn trưởng kích động hơn, hắn trực tiếp lôi nhi tử Lý Nhị Cẩu của hắn ra, lại móc ra một bó bạc lớn đưa tới, còn thấp giọng nói:

- Cầu đại tiên ban ân, Nhị Cẩu Tử nhà của ta có nhiều quyền cước, người cũng thông minh, hy vọng đại tiên thu nhận.

Mặt Phan Phi không chút biểu hiện, hắn liếc mắt nhìn Lý Nhị Cẩu một cái, khẽ gật đầu.

<!--[if!supportLineBreakNewLine]-->

<!--[endif]-->

Vẻ mặt của Lý Nhị Cẩu lập tức trở nên kinh hỉ, cười khúc khích.

Đại đa số thôn dân đều tôn thờ đạo lý một người đắc đạo, gà chó lên trời, lúc này thấy đã có tiên duyên bực này, cho nên cả đám lập tiến lên tự tiến cử.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều bị tin tức này làm cho đầu óc mê muội, ba người Hải gia đứng bất động tại chỗ. Trên mặt của Hải đại thúc cũng hiện lên vẻ do dự.

Hải Tinh hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt rất xem thường, nhẹ giọng nói:

- Lý Nhị Cẩu chỉ biết bắt nạt người trong thôn, hắn cũng xứng tu tiên sao? Nếu như tiên đảo chọn hắn, như vậy nhất định là mắt mù rồi.

Lâm Dịch mỉm cười, cũng không nói tiếp, tính tình của Hải Tinh rất trẻ con mà lại thuần khiết, ghét ác như cừu, cũng là một hạt giống tu tiên tốt.

Tô Vĩnh nói những lời này, nói đến sự tồn tại của Đông Độ Tiên Đảo, nhưng chung quy Lâm Dịch vẫn có cảm giác không đúng ở chỗ nào đó. Vẫn còn có một chút nghi hoặc ở trong lòng của hắn.

- Nếu danh khí của Tiên đảo to lớn như thế, nghe người này lời nói, quả thực chính là thế giới cực lạc, tiên cảnh nhân gian. Thế nhưng tại sao ta chưa từng nghe sư phụ nhắc qua cơ chứ?

- Tu tiên nhất đạo chọn đồ nhìn tư chất, phẩm đức, ngộ tính, cũng chưa từng nghe nói còn cần thiếu nữ thuần khiết, thiếu nam cường tráng. Tại sao nghe qua dường như lại có vẻ tà khí vậy chứ?

- Chẳng lẽ Tiềm Long Sơn này muốn mượn thời điểm Đông Độ Tiên Đảo mở ra, làm một chút hoạt động không ai biết hay sao?

Lâm Dịch lắc đầu xua tan những suy nghĩ này, quả thực quá mức đen tối, tuy Tiềm Long Sơn là môn phái tam lưu, thế nhưng vẫn là danh môn chính phái. Có lẽ không đến mức phạm phải sai lầm lớn trên những chuyện như thế này.

Hải đại thúc đột nhiên run giọng hỏi:

- Xin hỏi đại tiên, nếu như đưa chúng nó tới, như vậy đời này của lão nhân còn có cơ hội gặp mặt bọn chúng nữa không?

Phan Phi thản nhiên nói:

- Người tu đạo sẽ chặt đứt thất tình lục dục, không quan tâm mọi thứ nữa. Đừng nói tiên đảo ở nơi trên biển rộng hư vô xa vời, đi tới đó rồi mà còn muốn quay về. Nếu như ngay cả thân tình cũng không dứt bỏ được thì còn tu đạo gì nữa? Như vậy nên ở lại nhà mà trồng trọt, cả đời làm một phàm nhân cho xong!

Lời này rơi vào trong tai Lâm Dịch vô cùng chói tai, trồng trọt thì sao chứ, phàm nhân thì sao? Coi như ngươi là Tiên nhân thì thế nào chứ? Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật làm trung tâm!

Thôn dân ở đây không có ai có vẻ kinh dị cả, ở trong tư tưởng của bọn họ, Tiên nhân có địa vị tối cao, chuyện này từ lâu đã thâm căn cố đế ở trong lòng bọn họ rồi.

Vẻ mặt của Hải đại thúc có chút băn khoăn, trong mắt lộ ra vẻ do dự, một lúc sau hắn mới thấp giọng hỏi:

- Hải Kỳ, Hải Tinh, nếu như các con cam tâm tình nguyện tu tiên thì cứ đi theo họ đi. Phụ thân ở đây cũng không có chuyện gì cả, bệnh thấp khớp đã khá hơn rồi, một người cũng có thể sống được.

Hải Kỳ không chút do dự lắc đầu, nói:

- Phụ thân, người yên tâm, nhất định Hải Kỳ sẽ không đi tu tiên gì cả. Sau này con còn muốn chăm sóc người. Ngày nào người còn thì con sẽ chăm sóc người ngày đó. Nếu như con đi, một mình phụ thân lẻ loi hiu quạnh không ai chăm sóc, sao Hải Kỳ có thể yên tâm được chứ?

Trong mắt Hải đại thúc hiện lên vẻ cảm động, nhưng không nói một câu nào cả.

Hải Tinh cũng nói:

- Hải Tinh cũng không đi, sau này con cũng chăm sóc phụ thân.

Sau đó hắn kéo kéo ống tay áo của Lâm Dịch, thấp giọng nói:

- Đại ca ca, ta không muốn đi tới tiên đảo, nhưng ta muốn tu tiên, đại ca ca có đồng ý dạy cho ta không?

- Ta không biết dạy thế nào, ta chỉ có khí lực lớn mà thôi.

Lâm Dịch cười cười, dừng một chút rồi lại nói:

- Tiên đảo tốt như vậy, tại sao ngươi lại không đi?

- Ta không đi, ta không thích. Đi nơi đó không thể trở về gặp phụ thân, như vậy ta tu tiên có ích lợi gì cơ chứ?

Hải Tinh trầm ngâm một chút rồi mới lại nói:

- Tu tiên ở trong lòng của Hải Tinh chỉ có hai tác dụng, một là hành hiệp trượng nghĩa, một là làm cho thân nhân của ta thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

Trong ánh mắt của Lâm Dịch hiện lên một tia tán thưởng, đứa trẻ Hải Tinh này chính là người được chọn để truyền thừa Tử vi tinh thuật đây.

Lâm Dịch chỉ lo lắng với tâm tính của Hải Tinh, tùy tiện bước vào tiên đồ sẽ khó thích ứng với loại ngươi lừa ta gạt này, người mạnh là vua của thế giới. Như vậy nó sẽ bị đọa lạc rất nhanh.

Lâm Dịch vừa muốn trả lời thì đã nghe thấy một tiếng tức giận vang lên.

- Hai người các ngươi đang nói thầm gì đó? Tiên nhân đang nói chuyện, sao các ngươi lại dám lên tiếng?

Là tu sĩ Ngưng Khí Tô Vĩnh mở miệng nói chuyện.

Từ lúc Tô Vĩnh mới đến thì hai người Lâm Dịch đã không quỳ, trong lòng hắn đã bất mãn. Sau khi được Phan Phi ngầm đồng ý, hắn trực tiếp tiến lên quát lớn một tiếng.

Hải đại thúc sợ đến mức cả người run lên, vội vã kéo tay của Hải Tinh muốn quỳ xuống.

Hải Kỳ cũng đứng ở một bên lớn tiếng nói:

- Đại tiên tha mạng, trẻ con không hiểu chuyện, xin đại tiên đại lượng, đừng có chấp nhặt với nó.

Trong lòng Lâm Dịch cười nhạt, ba tên tu sĩ này rất không nói lý lẽ, chỉ cho phép bản thân mình nói chuyện mà chúng ta ngay cả lời cũng không thể nói hay sao?

Hắn không muốn chọc vào nhiều phiền phức cho nên đành nhịn lửa giận xuống, chờ chuyện ở chỗ này xong, hắn phải nhanh chóng đi tìm Thạch Đầu.

Chung quy Đông Độ Tiên Đảo cũng xem như là một chuyện tốt, tuy rằng lời nói của mấy người nói có chút kịch liệt, thế nhưng cũng không có hành động gì quá trớn.

Phan Phi lạnh nhạt liếc mắt nhìn ba người Lâm Dịch, thấy khuôn mặt của Hải Kỳ, hắn hơi dừng lại một chút rồi nói:

- Ba người các ngươi đi theo ta, ta thấy tư chất của các ngươi cũng không tệ, lần này coi như là tiên duyên của các ngươi.

Lâm Dịch cười nhạt, tiên đảo chó má gì chứ, một lần qua lại không biết sẽ mất bao lâu, hắn còn nhiều chuyện phải làm như vậy cho nên cũng không có tinh lực đi tiên đảo gì gì đó.

Hải Tinh lại không hề có chút cố kỵ mà lớn tiếng nói:

- Ta không đi!

- Sao?

Sắc mặt Phan Phi trầm xuống, lạnh giọng nói:

- Vì sao ngươi không đi?

Thôn dân ở đây đều cảm nhận được Phan Phi tức giận, cả nhà Lý Nhị Cẩu không khỏi âm thầm cười trộm, Hải đại thúc vội vã xin lỗi, Hải Kỳ dắt Hải Tinh đi vào trong nhà.

- Tỷ, tỷ kéo tay đệ làm gì, đệ không thích đi!

Hải Tinh vẫn còn rống to hơn.

Phan Phi hừ lạnh một tiếng, thanh âm rơi vào trong tai của ba người Hải gia giống như sấm sét giữa trời quang, cả người không khỏi chấn động, hai chân như nhũn ra.

- Hôm nay, ba người các ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi! Các ngươi không có lựa chọn nào khác!

Phan Phi lạnh lùng nói.

Lời nói vừa dứt, hai mắt Lâm Dịch híp lại, trong mắt lóe lên một tia sát khí, lời nói này có phần quá bá đạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.