- Ba người này chỉ vì ta không quỳ mà giận dữ, muốn mạnh mẽ mang ta đi, quả thực là khinh người quá đáng.
Lâm Dịch âm thầm cười nhạt, không có biểu hiện gì mà chỉ cúi thấp đầu không nhìn ba tên tu sĩ kia, ra vẻ nhút nhát.
Lâm Dịch xoa bàn tay nhỏ của Hải Tinh, nháy mắt mấy cái với nó.
Hải Tinh cái hiểu cái không, Lâm Dịch nở nụ cười an ủi với nó, sau đó dẫn theo hai người Hải Tinh, Hải Kỳ đứng ở sau lưng ba tên tu sĩ này.
Phan Phi nở nụ cười khinh miệt, phàm nhân sao có thể chống lại Tiên nhân cơ chứ?
Lý Nhị Cẩu ở một bên châm chọc nói:
- Sớm biết có lúc này thì sao phải làm như vậy? Nhìn dáng vẻ của các ngươi, dù có bước vào tiên đồ thì cũng là mặt hàng chẳng ra sao!
- Đại ca ca, con chó nhỏ nhà ai đang kêu vậy, thật là ầm ĩ a.
Vẻ mặt Hải Tinh có chút ngây thơ chất phác hỏi.
Lâm Dịch cười cười, nói:
- Hình như là chó nhà Lý gia, không có cách nào. Chỉ là một con súc sinh mà thôi, chúng ta không cần phải chấp nhặt với nó.
Lý Nhị Cẩu sao nghe không hiểu hai người này đang mắng hắn cơ chứ, con ngươi hắn trợn to, chửi ầm lên:
- Nhãi con ngươi lặp lại lần nữa xem, có tin ta đánh cho đầu ngươi nở hoa, răng rơi đầy đất hay không!
- Ta không tin.
Lâm Dịch nhíu mày, cười lạnh một tiếng.
Tô Vĩnh nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-kiem-than/3218852/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.