Lúc nửa đêm, Lâm Dịch nhẹ nhàng bay ra khỏi cửa sổ, không làm ba người Hải gia giật mình tỉnh khỏi giấc ngủ say.
Bệnh thấp khớp của Hải đại thúc được Lâm Dịch đâm xuống mấy châm, trong nháy mắt đau đớn đã giảm bớt. Chỉ cần châm thêm mấy ngày, bệnh này sẽ hoàn toàn bị loại trừ.
Hải Kỳ nhìn thấy gương mặt của phụ thân lập tức kinh hỉ. Lúc này nàng mới biết được lần này mình đã thật sự gặp phải cao nhân, nhớ tới thái độ trước kia đối với Lâm Dịch, trong lòng nàng không khỏi có chút áy náy.
Lâm Dịch không để ý mà chỉ nở nụ cười tràn ngập thiện ý với nàng.
Vẻ mặt Hải Tinh thì sùng bái, lôi kéo tay của Lâm Dịch không ngừng lay lay, nói muốn bái sư.
Lâm Dịch nhìn ba người Hải gia hoà thuận vui vẻ, trong lòng hắn có chút ấm áp.
Lâm Dịch đi vào trong sân, ngửa đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, đứng yên không nói.
- Nếu như mang Hải Tinh đi theo đường tu chân, sợ rằng người một nhà này sẽ không có cơ hội hưởng thụ bữa cơm đầm ấm này nữa. Hôm nay tu sĩ một lòng đi theo đường trường sinh, đường tu tiên hung hiểm khó lường, không nói tới gió tanh mưa máu, cho dù thực sự trường sinh thì thế nào chứ? Không có thân nhân làm bạn bên người, trường sinh có ý nghĩa gì chứ? Mấy trăm năm sau sẽ phải đối mặt với từng thân nhân bên người rời đi, phải chịu thống khổ. Khi đó trường sinh thực sự vui vẻ sao?
Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-kiem-than/3218850/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.