Cuộc gặp gỡ không thể tình cờ hơn vừa rồi, khiến tâm trạng Phương Chân Tâm tụt dốc không phanh, cô ủ rũ cố gắp bắt bịp bước chân Kỷ Vĩnh Đông.
Kỷ Vĩnh Đông ngừng bước, cúi đầu hỏi: "Không vui?"
Phương Chân Tâm thở dài gật đầu, cảm xúc này đến rất tự nhiên, đến cô cũng không thể hiểu nổi mình làm sao nữa? Vì một người không đáng mà ủ rũ.
Kỷ Vĩnh Đông xoa đầu cô cười trêu chọc: "Cô ta vừa bị em chọc tức chết, người không vui phải là cô ta mới đúng."
Phương Chân Tâm lườm anh, cô ta mà tức chết giống như anh nói thì tốt rồi, đỡ mỗi lần đụng mặt cô ta lại phải lãng phí thời gian đấu khẩu.
Nhiều lúc cô nghĩ sao ông trời lại khéo sắp đặt đến vậy? Đem hai người có tính cách trái ngược nhau đặt cùng một chỗ, Phương Minh Ngọc từ nhỏ đã thích gây sự với cô, lớn lên càng quá đáng, cô ta dường như có tất cả mọi thứ trong tay nhưng vẫn luôn cảm thấy chưa đủ, thích cướp giật đồ của cô.
Phương Chân Tâm không đáp lại lời anh, ngây người chìm vào ký ức xưa, nhạc chuông điện thoại trong túi reo inh ỏi cũng không hay biết.
Kỷ Vĩnh Đông nhíu mày, nâng cằm cô lên, khom người ghé sát mặt cô, giọng trầm ấm khẽ nhắc nhở:
"Nghĩ gì thế? Điện thoại của em."
Đứng ngoài trời lâu, gương mặt bị gió xuân thổi gần như đông cứng, tự nhiên cảm nhận được có làn hơi mang theo sự ấm áp phả vào mặt, Phương Chân Tâm giật mình gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-ong-chong-quoc-dan/2804314/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.