Chương trước
Chương sau
Lục Ly bị dây leo cuốn lấy, lại không thấy có phản kháng gì. Hắn cảm giác dây leo tràn ra tử quang, năng lượng trong người theo đó bị rút đi, cả người dần trở nên mệt nhoài.
Dù thế, hắn vẫn không động thủ!
Bởi vì hắn biết, cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ qua cơ hội lần này, hắn và Dạ Tra đều phải chết.
Nhân Hoàng có vực trường, một khi thả ra vực trường, thân thể hắn sẽ không động được.
Lúc này Tống Kỳ hẳn đã rất suy yếu, bởi thế vực trường mới thu lại, Lục Ly bị cấp tốc kéo vào trong đám dây leo, đây là cơ hội của hắn.
Ánh mắt hắn băng lãnh dị thường, giữa lằn ranh sinh tử, cơ bắp toàn thân khe khẽ rung động. Bên kia thần niệm Dạ Tra quét tới, tựa hồ cũng hiểu được ý đồ Lục Ly.
Dạ Tra đột nhiên dùng sức uốn éo cơ thể, trong tay hiện ra hai thanh móc câu màu hoàng kim, nhắm thẳng dây leo cắm tới.
Răng rắc
Không biết là Tống Kỳ quá suy yếu, dẫn đến mức độ bền bỉ của dây leo giảm xuống, hay là bởi vì móc câu màu hoàng kim này quá mạnh, mấy đoạn dây leo cứ thế bị đột ngột kéo đứt.
- Chết đi!
Dạ Tra rống to, hai thanh móc câu cắm về phía Tống Kỳ, không ngừng chặt đứt từng sợi từng sợi dây leo.
- Hừ!
Tống Kỳ lạnh lùng hừ một cái, thần niệm liếc nhìn Lục Ly ở bên, rút ra mấy câu dây leo từ bên này, sau đó yên ắng vọt tới sau lưng Dạ Tra, cấp tốc cuốn lấy hai chân, hai tay, khiến hắn không cách nào động đậy.
- Được rồi, chính là lúc này!
Tròng mắt Lục Ly đột nhiên sáng rực, Dạ Tra đã sáng tạo cơ hội cho hắn, hắn lại đang bị kéo xuống, cự ly chỉ còn cách Tống Kỳ chừng ba, bốn thước. Dù còn bảy tám tầng dây leo, nhưng hắn tự tin sẽ không thành vấn đề!
- Huyết trảo!
Hắn bạo rống một tiếng, tiếng hô này vận dụng Long Ngâm thần kỹ, chấn thiên động địa, khiến cho Tống Kỳ trong dây leo khí huyết quay cuồng, phun ra một búng máu tụ.
Tống Kỳ quả thực đã bị thương rất nặng, cả người toàn là máu, một chân và một tay bị nổ tan mất, nhiều nơi trên thân lộ ra xương cốt. Lúc này hắn ngồi xếp bằng dưới đất, không động đậy được, chẳng qua chỉ cần không chết, hắn liền vẫn là Nhân Hoàng.
Hắn vốn định cấp tốc giết chết Dạ Tra, lúc này lại bị Lục Ly hét lớn một tiếng, chấn cho khí huyết quay cuồng, nhiều nơi giàn dụa máu tươi, màng nhĩ cũng ông ông rung động. Hắn bất thần nhìn lại phía Lục Ly, thần niệm đảo qua, thấy được một chiếc móng vuốt lấp lánh ngân quang.
Móng vuốt kia rất sắc bén, tuỳ tiện quét qua, đám dây leo liền biến thành phấn vụn, sắc bén đến đáng sợ không khác gì Tinh Hóa sau khi thiêu đốt bản nguyên tinh huyết.

Phanh phanh phanh
Lục Ly vận dụng Tốc Độ áo nghĩa, dù Mệnh Luân bị cuốn lấy, ở phía xa không cách nào động đậy. Nhưng hắn chỉ dựa vào Tốc Độ áo nghĩa cũng có thể đạt tới tốc độ ngang ngửa Bất Diệt Cảnh đỉnh phong.
Hắn đã chỉ còn cách Tống Kỳ ba, bốn thước, dây leo trước mặt căn bản không cách nào ngăn trở dù chỉ thoáng thốc, bởi thế vẻn vẹn một nhịp thở hắn đã vọt tới trước mặt Tống Kỳ.
Nhìn thấy móng vuốt màu bạc cấp tốc phóng đại trong mắt mình, linh hồn Tống Kỳ khẽ run rẩy, hắn biết rõ, nếu bị móng vuốt bắt trúng, đầu hắn sẽ lập tức bị bóp nát.
Thời khắc sống còn, tiềm năng trong người Tống Kỳ được kích phát. Dù đã trọng thương thoi thóp một hơi nhưng đừng quên, hắn vẫn là Nhân Hoàng!
Nhân trung chi Hoàng, tốc độ phản ứng nhanh cỡ nào? Lúc móng vuốt Lục Ly chỉ còn cách mặt Tống Kỳ vẻn vẹn một thước, Tống Kỳ mở ra vực trường.
Ông
Một đạo sóng gợn vô hình khuếch tán ra, trọn cả không gian lần nữa ngưng cố lại. Khóe miệng Tống Kỳ tràn ra huyết dịch màu đỏ tươi, hai lần cường hành phóng thích vực trường khiến thương thế hắn càng thêm nặng nề.
- Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó!
Lục Ly cơ hồ đã mặt đối mặt với Tống Kỳ, thậm chí hắn có thể thấy rõ ràng vẻ bỡn cợt và sát ý trong mắt đối phương. Chỉ còn cách một thước, hắn lại vẫn không thể đánh giết Tống Kỳ, công sức trước đó đổ hết xuống sông xuống biển.
Hậu quả sẽ là vạn kiếp bất phục, hắn sắp chết không chỗ chôn.
- Tiểu tạp chủng, bởi vì ngươi mà Tống gia ta bị Lam Sư Phủ diệt tộc, thân nhân vợ con ta đều bị giết sạch, hôm nay bản tọa rốt cục cũng báo thù được cho bọn hắn. Ta muốn giày vò ngươi đến chết đi sống lại, khiến ngươi chịu đủ vạn ngàn thống khổ, tra tấn bảy ngày bảy đêm mới để ngươi được chết.
Giới chỉ trên cánh tay đầy máu còn sót lại của Tống Kỳ chợt lóe lên, một độc châm hiện ra. Độc châm này khác với độc châm đối phó Tinh Hóa khi trước, trên những độc châm khi trước hiện ra u quang màu đen, còn trên độc châm này lại lấp lánh u quang bảy màu, rõ ràng có kịch độc.
- Độc này tên là Thần Tiên Tử, người trúng độc dù có là thần tiên cũng cứu không được. Loại độc này sẽ tra tấn ngươi bảy ngày bảy đêm, cuối cùng ngươi sẽ trơ mắt nhìn toàn thân thối rữa, từng chút từng chút bị ăn mòn, thần tiên cũng không cứu được.
Khóe miệng Tống Kỳ vẫn đang rướm máu, mỗi lần nói chuyện đều vô cùng khó khăn. Nhưng hắn không để ý, hắn muốn khiến Lục Ly sợ hãi, tuyệt vọng, đau không muốn sống.
Hưu
Đúng lúc này, tay áo Lục Ly chợt động, một đạo bóng trắng bay ra, bắn thẳng đến cổ Tống Kỳ.
Vạn vật trong vực trường đều chết lặng, không gian ngưng cố lại, thế nhưng Tiểu Bạch vẫn không bị ảnh hưởng
Tròng mắt Lục Ly sáng rực quang mang, kinh hỉ vạn phần. Tiểu Bạch rất thần kỳ, trước kia rất nhiều cấm chế đều không hiệu quả với nó, nhưng không ngờ ngay cả vực trường cũng không thể áp chế được.

- Thứ gì vậy?
Khoảng cách quá gần, Tống Kỳ không thấy được rõ ràng, chỉ cảm giác có bóng trắng lóe lên, từ trên cổ truyền đến đau nhức kịch liệt, sau đó là đầu thân đôi ngả.
- Tốt lắm!
Lục Ly đại hỉ, Dạ Tra phía xa xa cũng lộ vẻ cuồng hỉ.
Chẳng qua ý cười trên mặt hai người còn chưa triệt để giãn ra, lại phát hiện trước khi chết tay Tống Kỳ bỗng nhúc nhích, sau đó độc châm bảy màu vạch phá bầu trời, chui vào cổ Lục Ly.
- A …
Cả người Lục Ly như hóa đá, vốn định cười to, miệng bỗng chợt ngậm lại, vẻ vui sướng trong mắt dần dần tan biến, thay vào đó là hoảng sợ vô tận.
Hắn có thể cảm ứng được rõ ràng, một đạo năng lượng vô hình từ trong độc châm nhanh chóng lan tràn ra. Chưa đến một giây liền đã truyền khắp toàn bộ thân thể, đến từng tấc xương cốt, từng khối cơ bắp.
Tiếp đó!
Hắn cảm giác trong người như chợt xuất hiện ngàn vạn con côn trùng, bắt đầu gặm nhấm huyết nhục xương cốt. Cảm giác còn khủng bố hơn cả thống khổ phải nhận ở Tà Vu Sơn, cả người hắn bỗng chốc lăn lộn trên mặt đất, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết.
- Thánh Chủ!
Cổ Tống Kỳ bị Tiểu Bạch gặm đứt, đã bỏ mạng, dây leo cũng không còn tràn ra quang mang màu đỏ. Dạ Tra nhẹ nhàng phá tan dây leo lao đến, hắn thấy làn da toàn thân Lục Ly sáng lên quang mang năm màu, sắc mặt ngưng trọng dị thường, nghẹn ngào nói:
- Quả nhiên là Thần Tiên Tử, một trong mười đại kịch độc Trung Châu. Xong rồi, độc này đúng là thần tiên cũng cứu không được.
Trung Châu có mười đại kịch độc, về cơ bản rất khó giải. Tiếng tăm lừng lẫy trên khắp Trung Châu, nghe nói chỉ có duy nhất một người đủ khả năng hóa giải loại độc này, là một đại trụ trì Đại Phật Tự.
Vấn đề là …
Độc này sau bảy ngày liền sẽ phát tác mà vong, toàn thân thối rữa, biến thành một bộ xương khô. Dạ Tra dù mang Lục Ly đi ra, bảy ngày lại có thể đi được bao xa? Liên tục truyền tống cũng vẫn ở trong bắc bộ Trung Châu a.
- Ầm!
Dạ Tra vung chưởng đánh ngất Lục Ly, tránh cho hắn chịu không được đau nhức kịch liệt dẫn đến tinh thần sụp đổ. Sau đó tháo xuống Không Gian Giới Chỉ trên tay Tống Kỳ, rồi ôm lấy Lục Ly mang theo Tiểu Bạch đang lo lắng kêu hét bay về phía lối ra.
Bảy ngày không đi được Đại Phật Tự, nhưng có thể đi Linh Lung Các.
Giờ chỉ còn nước gửi gắm hi vọng vào Linh Lung Các, nếu Khương gia không giúp đỡ, hoặc là không giải được độc, sợ rằng Lục Ly chỉ còn nước mệnh tang Hoàng Tuyền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.