Chương trước
Chương sau
Thuấn di rời đi, có lẽ hắn sẽ còn một lần cơ hội tiến công, nhưng kết cục cuối cùng ai cũng không biết sẽ thế nào. Nếu không thuấn di rời đi, hắn sẽ lập tức chết.
- Chết đi, cùng chết đi!
Nháy mắt Tinh Hóa đưa ra quyết định, hắn bạo rống một tiếng, cả người bùng lên liệt hỏa hừng hực, một cỗ khí tức khiến Tống Kỳ phải cảm thấy sợ hãi truyền ra từ trong người hắn.
- Ngươi điên, ngươi điên rồi!
Tròng mắt Tống Kỳ co rụt lại, bạo nộ rống to, trên mặt chất đầy vẻ hoảng sợ. Thân hình hóa thành một đạo hồng quang, lấy tốc độ nhanh nhất lui lại, đồng thời phóng ra vô số dây leo chắn ở trước mặt.
Chủng tộc thượng cổ có rất nhiều bí thuật, trong đó có một loại bí mật mà gần như chủng tộc thượng cổ nào cũng biết, hơn nữa còn khiến Nhân tộc vô cùng kiêng dè, từng gây cho Nhân tộc tổn thất nặng nề.
Đó chính là bí thuật tự bạo!
Thiêu đốt Mệnh Luân hoặc Bản Mệnh Châu của chính mình, để cho năng lượng bên trong nháy mắt tuôn ra, sản sinh lực nổ tung khủng bố, xé nát hết thảy sinh vật xung quanh.
Nếu là Quân Hầu Cảnh tự bạo, Tống Kỳ sẽ không mấy để tâm. Nhưng nếu là Nhân Hoàng tự bạo, vậy thì quá kinh khủng. Một tên Nhân Hoàng cần bao nhiêu thiên tài địa bảo mới có thể chồng chất ra được, trong Bản Mệnh Châu Nhân Hoàng sẽ ẩn chứa năng lượng khủng bố đến đâu?
Không cách nào tưởng tượng!
Bởi thế Tống Kỳ mới nói Tinh Hóa là người điên, bởi vì sau khi Tinh Hóa tự bạo, Tống Kỳ có chết hay không thì còn chưa biết, nhưng ít nhất tất cả Tinh Không Tộc xung quanh đều phải chết, đừng hòng sống nổi một ai.
- Trốn!
Cùng lúc, trong sơn mạch nơi xa, sắc mặt Dạ Tra đại biến, hắn cũng biết bí thuật tự bạo. Biết rõ sự khủng bố khi Nhân Hoàng tự bạo là thế nào. Trước đây lúc Thanh Loan Tộc bị diệt, trong tộc quần bọn hắn và Mãnh Tượng Tộc cũng từng có rất nhiều cường giả tự bạo, phương viên trăm dặm không còn lại nổi một cọng cỏ a …
Hưu
Dạ Tra mang theo Lục Ly lấy tốc độ nhanh nhất lùi đi, nơi xa đột nhiên sáng lên một đạo quang mang kinh thiên, quang mang kia hệt như thái dương nổ tung, phương viên vạn dặm đều có thể nhìn thấy ánh sáng lóe lên phía đằng xa.
Oanh!
Tiếp đó một tiếng nổ chấn thiên truyền đến, khắc này màng nhĩ Lục Ly và Dạ Tra đều tưởng như nứt ra, cảm giác đau nhức kịch liệt truyền tới, hai người triệt để không nghe được bất kỳ thanh âm gì, trong đầu chỉ còn mỗi một mảnh ông ông.
- Nhào tới!
Dạ Tra phản ứng rất nhanh, không để ý màng nhĩ thống khổ, hắn vươn tay nắm chặt Lục Ly, phóng thẳng tới khe suối trước mặt, sau đó áp lên người Lục Ly.
Rầm rầm rầm
Một luồng sóng xung kích khủng bố tràn tới, nháy mặt ngọn núi sau lưng Dạ Tra và Lục Ly bị san thành bình địa, mặt đất bị lật tung. Dù cho Lục Ly và Dạ Tra đã bò rạp trong khe suối, nhưng cũng bị cuốn lên, lăn lộn giữa trời, cả người bị quất bay ra xa hơn mười dặm.

Phanh phanh!
Sau cùng hai người bị nện lên một ngọn núi lớn, trên thân hai người toàn là máu, da tróc thịt bong, sau lưng Dạ Tra càng là be bét máu thịt.
Lục Ly ngơ ngác ngồi một lúc, lắc lắc đầu, phủi đi bụi đất trên đầu, vuốt mặt một cái, tiếp đó nhìn ra đằng sau, lập tức sững sờ ngây dại.
Đập vào mắt hắn là một bồn địa khổng lồ, hơn nữa còn vô cùng bằng phẳng. Xung quanh vốn là một mảnh sơn mạch, lúc này đã hoàn toàn biến dạng, không có cây cối, không có cỏ dại, không có sông suối, chỉ còn mỗi mặt đất trụi lủi …
Tê tê!
Hắn hít sâu mấy hơi khí lạnh, không ngờ Nhân Hoàng tự bạo lại khủng bố đến thế, cũng may mắn bọn hắn cách xa trung tâm vụ nổ cả trăm dặm, bằng không sợ rằng lúc này đã hóa thành thịt nát.
Hí hí
Tiểu Bạch chui ra từ trong tay áo Lục Ly, trên thân cũng toàn bụi đất xám xịt, nó rung rung người một cái, hiếu kì liếc nhìn bốn phía.
- Đi!
Dạ Tra mặt xám mày tro, lại không để ý thương thế sau lưng, nuốt vào một viên đan dược chữa thương, sau đó nắm lấy Lục Ly phóng tới trung tâm vụ nổ.
Lục Ly hồi thần lại, Tinh Hóa chắc chắn chết rồi, nhưng Tống Kỳ lại chưa biết đã chết hay chưa.
Nếu không chết, lúc này chính là cơ hội tốt nhất. Hai người phải lập tức đi giết hắn, bằng không để cho Tống Kỳ chạy trốn, liền chẳng khác gì thả hổ về rừng.
- Được!
Lục Ly hưng phấn hô lên, đây chính là cục diện tốt nhất, lần này hắn nhất định phải chém giết Tống Kỳ.
Hai người lao nhanh mà đi, Dạ Tra tản ra thần niệm tìm kiếm Tống Kỳ. Một đường bay tới, dù là Dạ Tra đều không khỏi sửng sốt kinh hoàng, khắp nơi toàn là chân tàn tay cụt, trên trời vẫn đang tung bay mưa máu, không cần nói cũng biết đám Tinh Không Tộc dưới này đều bị xé thành thịt vụn, không một ai sống sót.
Tốc độ Dạ Tra được đẩy lên trạng thái toàn thịnh, thần niệm quét nhìn bốn phía, rất nhanh liền bay đến trung tâm vụ nổ, lại không tìm được Tống Kỳ.
- Tách ra tìm!
Lục Ly hơi hoảng, dù Tống Kỳ không chết, lúc này hẳn cũng bị đã bị thương nặng, cơ hội như thế tuyệt không thể bỏ lỡ. Hắn vung tay thả ra Mệnh Luân, chia ra hai hướng trái phải cùng Dạ Tra đi tìm. Dạ Tra lại có vẻ không mấy lo lắng, rốt cuộc với vụ nổ như thế, dù Tống Kỳ không chết, cũng không đủ sức giết nổi Lục Ly.
Lục Ly bay hướng bên phải, hắn không có thần niệm, chỉ có thể dựa vào mắt mà nhìn. Quá trình tìm kiếm rất đơn giản, cứ xem có ai còn thi thể hoàn chỉnh không, thực lực Tinh Không Tộc dưới này đều rất yếu, không khả năng lưu lại toàn thây.
- Ầm ầm!
Lục Ly vừa mới bay ra hơn mười dặm, phía Dạ Tra chợt truyền đến tiếng nổ. Ánh mắt Lục Ly trầm xuống, lập tức cưỡi Mệnh Luân lấy tốc độ nhanh nhất bay tới.
- Không ngờ vẫn còn chưa chết.

Chờ hắn lại gần, chỉ thấy Dạ Tra chính đang công kích mặt đất, phía dưới là một người được dây leo tầng tầng vây quanh, ngăn chặn đòn công kích từ Dạ Tra.
Dây leo vẫn đang cấp tốc toát ra, quấn lại với nhau hình thành nên tầng tầng phòng ngự, bao bọc cả người Tống Kỳ lại. Lục Ly không khỏi âm thầm líu lưỡi, Tống Kỳ quá mạnh, ở trong vụ nổ như thế mà vẫn sống sót được.
- Thánh Chủ, đừng tới đây, Tống Kỳ đã thương nặng, một mình ta có thể giết được hắn.
Dạ Tra rống giận một tiếng, phóng thích Liệt Không áo nghĩa, từng chiếc móng vuốt màu hoàng kim cực lớn không ngừng vỗ xuống, xoắn nát tầng tầng dây leo.
Lục Ly thở dài một hơi, tốc độ dây leo toát ra đang chậm dần, Liệt Không áo nghĩa của Dạ Tra lại vẫn không ngừng xé rách dây leo, dự tính không bao lâu liền có thể xé nát Tống Kỳ.
- Hừ, chỉ bằng ngươi?
Một tiếng nói hư nhược truyền ra từ trong đống dây leo, lập tức gợn sóng vô hình tràn ra, Dạ Tra bỗng chốc ngưng lại giữa trời.
Hưu
Tiếp đó mấy chục dây leo phía dưới điên cuồng bắn ra, chớp mắt liền cuốn lấy Dạ Tra kéo xuống. Tiếng cười chế nhạo của Tống Kỳ lần nữa vang lên:
- Quân Hầu Cảnh cỏn con cũng dám nói khoác không biết ngượng, bản tọa dù sắp chết, cũng vẫn có thể nhẹ nhàng bóp chết ngươi.
- Dạ Tra!
Lục Ly kinh hãi, phải biết những dây leo này có thể hấp thụ sinh mệnh chi lực, nếu hắn không ra tay, sợ rằng rất nhanh Dạ Tra liền sẽ biến thành thây khô.
- Quá mạnh, Nhân Hoàng quá mạnh!
Lục Ly hoảng hốt thì thào, từ trong giọng nói Tống Kỳ có thể nghe ra hắn đã bị thương vô cùng nặng, lại không ngờ vẫn có thể nắm xuống Dạ Tra
- Liều mạng!
Hắn không khả năng trơ mắt nhìn Dạ Tra chết đi mà không cứu, hơn nữa nếu lần này không đánh chết Tống Kỳ, sau này sẽ không còn cơ hội, chỉ còn nước liều.
Hưu
Hắn thả ra Nhiên Huyết thần kỹ, trong tay hiện ra một thanh chiến đao cực lớn, Mệnh Luân xoay tròn. Tiếp đó bắt đầu phân thân, một hơi phân ra sáu mươi sáu phân thân, đồng loạt phóng thẳng xuống dưới.
Hắn không biết lúc này phân thân có tác dụng gì không, nhưng hắn vẫn tận dụng hết thảy chiến lực đi thử một lần, dù phải thịt nát xương tan.
- Ha ha ha, Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại vào!
Tiếng cười Tống Kỳ lại lần nữa vang lên, tiếp đó mấy cây dây leo bắn tới, chuẩn xác khóa chặt chân thân Lục Ly, cuốn lấy hắn, sau đó đột nhiên kéo mạnh xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.