Chương trước
Chương sau
Biết thân phận của hắn thì có hai tầng ý tứ, một là biết hắn là Lục gia đệ tử, hai là biết chuyện phát sinh ở bên Hàm Thành. Loại thứ hai thì chỉ biết chuyện của hắn ở Hàm Thành, không biết hắn là Lục gia đệ tử.
Trong đầu Lục Ly chuyển động một vòng, quyết định thăm dò một chút, sát khí trên người hắn dần dần yếu đi, híp mắt nhìn Khương Khởi Linh mấy lần, sau đó nói:
- Lục công tử gì? Ta được gọi là Ly công tử?
- Ha ha.
Khương Khởi Linh cười ha hả, lại cười tươi như hoa, giống như một con bướm nhẹ nhàng múa lượn, thiên kiều bá mị, phong tình vạn chủng.
Nàng ta cười một lúc mới nói:
- Lục Ly công tử, ta là người của Linh Lung Các, bắc bộ Trung Châu này là địa bàn của Linh Lung Các chúng ta. Nếu ta muốn điều tra ai, ở bắc bộ Trung Châu chưa từng không tra được. Ta rất hiếu kỳ, không phải ngươi kéo quan tài vào Tà Vu Sơn à? Ngươi làm sao mà ra được?
- May quá, may quá!
Lục Ly thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Khương Khởi Linh chỉ biết chuyện của hắn ở Hàm Thành và Tà Vu Sơn, không biết thân phận Lục gia đệ tử của hắn.
Hắn trầm mặc một lát, không trả lời chính diện, ngược lại trầm giọng nói:
- Mỗi người đều có bí mật riêng, ta không muốn nói!
- Ừ, vậy ta cũng không miễn cưỡng ngươi.
Khương Khởi Linh cầm Huyết Tinh Mân Côi lên uống một ngụm, môi nàng ta vốn đã đỏ, lúc này lại càng đỏ hơn, nhìn qua cũng có một loại mị lực khác.
Nàng ta đột nhiên lại bật cười, trấn an Lục Ly:
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói chuyện của ngươi với người khác đâu.
Lục Ly thờ ơ xua tay nói:
- Không sao cả, ngươi có nói cũng không sao, ta không quan tâm.
- Không quan tâm?
Mắt Khương Khởi Linh híp lại, biến thành giống như một hồ ly, nàng ta cười hì hì nói:

- Ngươi không sợ có người ngấp nghé bảo vật trong quan tài đó à? Không sợ có người truy hỏi ngươi là làm thế nào mà ra khỏi được Tà Vu Sơn? Vạn nhất có cường giả tìm ngươi làm phiền thì sao?
Lục Ly thì cầm ấm trà lên rót một chén, uống một ngụm rồi thản nhiên nói:
- Ngươi nghĩ ta sợ? Hay là nghĩ ta không sợ? Hay là ngươi hy vọng ta sợ? Hay hoặc là ngươi cho rằng đã nắm được thóp của ta? Muốn lấy cái này ra để uy hiếp ta? Khương Khởi Linh, chơi vậy không thú vị đâu, đừng khiến ta coi thường. Lục Ly ta từ nhỏ đến lớn đã từng suýt chết rất nhiều lần rồi, cũng từng giết rất nhiều người, cũng từng bị rất nhiều người đuổi giết. Ngươi nói xem, chết ta còn không sợ thì còn sợ gì nữa?
Lục Ly nói rất ôn hòa, không hề có dao động cảm xúc, nhưng lời hắn nói ra lại có một loại ma lực khó hiểu, khiến người ta tin tưởng chắc chắn.
Khương Khởi Linh nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đó của Lục Ly, nhìn cặp mặt lấp lánh quang mang tự tin ấy, nụ cười trên mặt cứng lại, nàng ta lúc này bỗng dưng cảm thấy có chút tự thẹn xấu hổ.
Sau khi nàng ta có được tư liệu về Lục Ly, đích xác có chút hưng phấn, muốn lấy cái này ra để ép Lục Ly phải đi vào khuôn khổ.
Đúng như nàng ta nói, nàng ta thích chinh phục nam nhân, nhìn nam nhân ai nấy đều cao ngạo lại đều phải quỳ gối dưới váy lựu của nàng ta, nàng ta sẽ rất có cảm giác thành tựu. Cũng hoặc là... Chỉ có như vậy nàng ta mới cảm thấy nhân sinh thú vị, mới có thể tự mê muội bản thân.
Lúc này, nàng ta đột nhiên lại cảm thấy mình rất hèn hạ, Lục Ly chỉ có mười sáu tuổi, ít hơn nàng ta năm tuổi. Nhưng tiểu nam nhân này lại từng trải qua cực khổ, một người có thể có hai người hầu Quân Hầu cảnh, nếu đổi lại là người khác thì e là đã sớm tự cao tự đại, trở thành công tử ca hoàn khố. Mỗi ngày đều sống phóng túng, dụ dỗ mỹ nữ, hưởng thụ nhân sinh rồi.
Lục Ly thì lại không, một người bế quan hai mươi ngày trong phòng tu luyện, không đi ra lấy một lần. Nhìn thấy bộ dạng ngồi xổm trong góc tường ăn lương khô của Lục Ly, ai có thể nghĩ tới trên người Lục Ly có rất nhiều huyền tinh bảo vật, bên cạnh lại có hai cường giả Quân Hầu cảnh đi theo.
Nàng ta cho rằng tư sắc của mình không tồi, ít nhất thì có thể khiến rất nhiều nam nhân phải động lòng, khiến rất nhiều nam nhân sinh ra dục vọng. Lục Ly thì lại không, ngược lại còn bất khuất từ chối nàng ta, uống xong mười sáu chén Huyết Tinh Mân Côi, dựa vào ý chí lực cường đại mà đi ra ngoài, cuối cùng thì ngã xuống tầng dưới.
Nàng ta có thể cảm nhận được, Lục Ly không phải không thích mỹ nữ, hôm nay cách ăn mặc của nàng ta khiến cho mắt Lục Ly hơi sáng lên. Điều này chứng tỏ sự xinh đẹp của mình vẫn có thể lọt vào pháp nhãn của Lục Ly.
Có điều... cũng chỉ là vậy mà thôi.
Nàng ta cúi đầu trầm mặc một lúc, đột nhiên đầu óc có chút đần độn, không phải nàng ta không muốn tiếp tục chinh phục Lục Ly, mà là đột nhiên cảm thấy mình không xứng với Lục Ly.
Nam tử cao ngạo như vậy, sẽ không khuất phục mình. Hắn ngay cả chết còn không sợ,vậy sao lại bỏ xuống sự tôn nghiêm và ngạo cốt của hắn mà khuất phục trước một đãng phụ (phụ nữ dâm đãng) như mình?
Sắc mặt nàng ta dần dần trở nên có chút ảm đạm, bất lực ngẩng đầu lên nhìn Lục Ly, nói:
- Xin lỗi, Lục công tử, ta xin lỗi vì những hành vi lúc trước của ta. Sau này ngươi có thể đi tu luyện miễn phí, xem như là sự bồi thường của ta đối với ngươi, sau này...Ta cũng sẽ không tới quấy rối ngươi nữa.
Khương Khởi Linh đổi hẳn thái độ, còn chính thức xin lỗi mình, điều này khiến Lục Ly có chút kinh ngạc.
Hắn ngẩng lên nhìn Khương Khởi Linh, người sau lập tức trốn tránh, cúi đầu giống một tiểu cô nương làm sai chuyện, có chút không biết phải làm gì.

Lục Ly khẽ thở dài, không lập tức rời đi, ngược lại uống mấy ngụm trà, nói:
- Ta có thể cảm nhận được ngươi từng là cô nương tốt. Ta không biết trên người ngươi đã xảy ra chuyện gì, khiến ngươi biến thành bộ dạng như hiện tại. Cái ta muốn nói là... Nếu ngươi không tự ái, thế giới này vốn không có ai thích người như ngươi. Quá khứ đã qua rồi, nếu ngươi không thể buông bỏ thì có thể lựa chọn tự sát, như vậy có thể được giải thoát triệt để.
- Nếu ngươi không muốn tự sát, hoặc là không có dũng khí tự sát, vậy thì triệt để từ bỏ đi. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, khoái hoạt là một ngày, thống khổ là một ngày, việc gì phải khiến bản thân mệt mỏi như vậy? Cồn có thể khiến ngươi say một đêm, chẳng lẽ có thể khiến ngươi say cả đời? Sau khi triệt để buông bỏ, ngươi sẽ phát hiện thế giới này vẫn rất tốt đẹp.
Lời nói của Lục Ly rất bén nhọn, chỉ thẳng vào tim người khác, hắn giống như là nhìn thấu nội tâm của Khương Khởi Linh vậy.
Thân thể mềm mại của Khương Khởi Linh run lên, tiếp theo trên mặt nàng ta đột nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt. Nàng ta cũng không nói gì, cứ như vậy lặng lẽ rơi lệ, nước mắt tí tách nhỏ xuống sàn, phát ra thanh âm trong trẻo.
Một lát sau, nàng ta ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ lắc đầu nói:
- Buông bỏ? Sao có thể buông bỏ được? Hắn đã chết rồi, hắn là bị cha ta bức tử! Hắn là nam nhân mà ta yêu nhất, lại bị cha ta bức cho phải chết tức tưởi, nhảy vực mà chết, chết không nhắm mắt! Ngươi bảo ta làm sao mà buông được? Ngươi nói cho ta biết ta phải buông thế nào đi?
- Quả nhiên là vậy...
Lục Ly khẽ thở dài, sau lưng Khương Khởi Linh quả nhiên có một cố sự bi thảm. Nàng ta lãng phí bản thân như vậy là để trả thù phụ thân của mình, đồng thời trừng phạt bản thân, chuộc tội cho người yêu đã chết. Hoặc là muốn khiến bản thân mãi say sưa cho bớt đau khổ.
Đây là một nữ tử số khổ!
Trên thế giới này người số khổ rất nhiều, mỗi thời mỗi khắc đều có người chết đi, có người gia đình tan vỡ, có người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Phụ mẫu của bản thân Lục Ly vẫn đang ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên, tỷ tỷ thì ở xa tận Thanh Châu, bản thân hắn sao không phải cũng là người cơ khổ?
Hắn không quản được nhiều như vậy, cũng không có thời gian để đi giúp Khương Khởi Linh bước ra. Nữ tử này nguy hiểm, Lục Ly không muốn dây dưa và ràng buộc quá nhiều với nàng ta.
Cho nên hắn lắc đầu cười khổ, đeo mặt nạ đi ra ngoài, khi hắn mở cửa khoang, hắn vẫn có cho không đành lòng, quay đầu lại nhìn Khương Khởi Linh, nói:
- Ta không biết bảo ngươi buông thế nào, ta chỉ muốn nói, nếu ngươi không tự cứu, thế giới này không ai cứu được ngươi cả. Con bướm cũng chỉ sau khi phá kén mới có thể mọc ra cánh bướm xinh đẹp. Phượng Hoàng phải sau khi tắm lửa mới có thể sống lại. Có lẽ chuyện này là khảo nghiệm trời cao giành cho ngươi, ngươi hoặc là triệt để trầm luân, hoặc là phải dục hỏa trùng sinh!
Lục Ly đi ra ngoài, nhảy xuống tầng một, biến mất không thấy đâu.
Lời nói của hắn vẫn vang vọng trong đầu Khương Khởi Linh. Trên mặt Khương Khởi Linh không còn nước mắt nữa, ngồi ngây ngốc một lúc, cuối cùng ngã xuống đất mà ngủ thiếp đi. Sau khi ngủ khóe miệng nàng ta đột nhiên cong lên, không ngờ lại bật cười, vô cùng ngọt ngào.
Sau khi Khương Khởi Linh ngủ rồi, một lão giả tóc tím đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, giống như thuấn di bằng không xuất hiện.
Hắn nhẹ nhàng đi vào, lấy ra một chiếc chăn đắp cho Khương Khởi Linh, đau lòng nhìn nàng ta mấy cái, sau đó thở dài nặng nề rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.