Chương trước
Chương sau
Cái trò uống rượu này nếu dùng huyền lực bức ra, vậy thì sẽ mất hết tửu phẩm. Cho nên bình thường võ giả hoặc là không uống, nếu uống thì tuyệt đối sẽ khinh thường không thèm dùng huyền lực bức ra.
Lục Ly  cũng không làm ra được chuyện dùng huyền lực bức rượu, cho nên hắn hoặc là thối lui, hoặc là chỉ có thể giúp Khương Khởi Linh rửa chân?
Rửa chân!
Rửa chân cho một nữ nhân, còn là một tiểu thư phóng đãng, cái này so với giết Lục Ly còn khó hơn. Hiện tại uống một ly chỉ có thể tu luyện một ngày, Lục Ly cứ như vậy thì rời đi thì rất không cam lòng.
Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi cắn răng bưng chén rượu lên, uống mạnh một ngụm. Liền không tin mình ngay lập tức sẽ say gục, chỉ cần không gục, hắn có thể tùy thời nhảy xuống tầng hai, đến lúc đó bảo Vũ Hóa Thần đỡ về là được.
Hắn một chút cũng không ngừng, dùng tốc độ khủng bố lại rót thêm một ly, một ngụm uống hết, lại tiếp tục rót tiếp tục uống.
Lục Ly trong mấy cái chớp mắt  không ngờ đã liên tục rót năm chén rượu, uống hết rất nhanh. Hắn muốn nhân lúc hơi rượu còn chưa lên thì tận hết khả năng uống thật nhiều rượu, sau đó nhảy xuống tầng một.
- Ặc?
Khương Khởi Linh bị dọa sợ rồi, vừa rồi nàng ta cũng không nói điêu, Huyết Tinh Mân Côi này đúng là một trong vài loại rượu mạnh nhất Trung Châu, người có tửu lượng tốt nhất mà nàng ta từng thấy cũng chỉ có thể uống được chín chén. Lục Ly nhìn thì tửu lượng chắc không được tốt lắm, hiện tại cũng đã uống sáu chén, không ngờ vẫn chưa ngã?
Bùm.
Lục Ly vẫn muốn rót rượu, nhưng tay chân lại có chút không nghe sai khiến, bình rượu rơi xuống bàn. Sắc mặt hắn đã đỏ bừng, cổ và toàn thân cũng đỏ rực, mắt muốn cố gắng mở ra, nhưng lại có thế nào cũng không mở được.
Hắn thở như trâu, mím chặt môi, dùng tay chỉ chỉ, nói:
- Rót rượu, rót rượu, rót cho ta thêm mười chén!
Khương Khởi Linh lại không nhúc nhích, lắc đầu nói:
- Tiểu nam nhân, ngươi không thể uống được nữa, ngươi đã rất say rồi.
- Rót rượu!
Ngữ khí của Lục Ly đột nhiên trở nên lạnh như băng, không cho phép người khác được làm trái, hắn mở mắt, bên trong đều là tơ máu và hung quang, khí thế trên người cũng trào dâng. Khiến Khương Khởi Linh đột nhiên cảm thấy ngồi đối diện không phải là một thiếu niên, mà là một con thú hoang cường đại bạo ngược.
- Sắp gục rồi còn hung dữ như vậy làm gì? Bản tiểu thư xem ngươi ngươi còn có thể uống được bao nhiêu?
Khương Khởi Linh bĩu môi, đứng dậy lấy ra mười cái chén, rót hết cho Lục Ly. Sau đó cười lạnh nói:

- Nếu ngươi có thể uống hết toàn bộ, bản tiểu thư cho phép ngươi tu luyện miễn phí hai mươi ngày.
Phù phù.
Lục Ly thở hổn hển như trâu, mắt lại, cúi đầu, sắc mặt trở nên có chút dữ tợn, hắn sở dĩ chưa ngã xuống, là dựa vào cường đại cường đại.
Ý chí lực của hắn khủng bố cỡ nào?
Yêu ma công kích linh hồn của hắn ba ngày ba đêm cũng không thể khiến linh hồn của hắn bị chôn vùi, ba ngày ba đêm đó giống như bị dày vò trong địa ngục. Thống khổ như vậy còn vượt qua được, lúc này chỉ một chút cồn thì làm sao có thể làm tê liệt được thần kinh của hắn?
- Cố chịu, ta không thể uống say, ta phải uống hết toàn bộ!
Trong đầu Lục Ly hiện lên suy nghĩ như vậy, ý chí lực và linh hồn cường đại đấu tranh với cảm giác mê man truyền đến. Tay hắn hơi run run, sau đó nhanh như chớp cầm một chén rượu lên, ngửa đầu đổ vào miệng.
Nhanh, chuẩn, độc!
Người uống rượu thường thường thần kinh sẽ bị tê liệt, linh hồn không thể khống chế thân thể, thân thể cũng sẽ trở nên ù ì. Lục Ly vừa rồi uống hết một chén rượu lại nhanh chóng chuẩn xác như vậy, điều này khiến Khương Khởi Linh không khỏi kinh ngạc.
Chuyện khiến nàng ta kinh ngạc hơn lại tiếp tục phát sinh.
Lục Ly nghỉ ngơi một lát, mắt đột nhiên mở ra, lại nhanh như chớp uống hết một chén, lần này hắn không nghỉ ngơi. Liên tục uống thêm chén nữa, lúc này mới cả người run rẩy tựa vào vách tường phía sau.
Chín chén!
Lục Ly trước sau đã uống xong chín chén, đã có thể sánh bằng người có tửu lượng tốt nhất mà Khương Khởi Linh từng thấy. Hơn nữa, tuy Lục Ly dựa vào vách tường, lại không hoàn toàn say ngã, cơ nhục trên mặt hắn vẫn đang run run, tay chân đang giãy dụa muốn ngồi dậy.
Lục Ly không hề sử dụng huyền lực để bức rượu!
Điểm này thì Khương Khởi Linh vô cùng chắc chắn, sau khi Lục Ly uống xong chén đầu tiên lập tức đã bị chuếnh choáng, từ đó có thể đoán ra tửu lượng của Lục Ly kỳ thật cũng không tốt, nhưng hắn lại có thể uống hết chín chén Huyết Tinh Mân Côi? Điều này khiến Khương Khởi Linh rất khó hiểu, Lục Ly dựa vào cái gì mà có thể uống hết nhiều rượu như vậy mà vẫn chưa gục?
- Gừ!
Trong yết hầu Lục Ly truyền đến một tiếng gầm khẽ giống như dã thú, hắn đột nhiên ngồi dậy, mắt lại  mởra.
Lần này tơ máu bên trong đã nhiều hơn, nhìn cũng dọa người hơn, trên mặt hắn toàn là biểu cảm dữ tợn, nhìn giống như một con dã thú bị thương.
Hai tay hắn đột nhiên cầm lấy hai chén rượu, không ngừng đổ vào miệng, hai chén, bốn chén, sáu chén, bảy chén!
Mười sáu chén!

Trước sau mười sáu chén đã bị Lục Ly đổ vào bụng, hắn lúc này mới nhếch miệng cười, mắt lờ đờ nói:
- Khởi tiểu thư, ngươi nói hai mươi ngày rồi nhé, đừng có ăn quỵt, cáo từ.
Lục Ly vươn tay ra sờ sờ bàn, cầm mặt nạ Ngân Ma của mình rồi đeo lên mặt, sau khi đeo mặt nạ thì hắn lại dùng sức chống xuống bàn, khiến mình đứng lên.
Tiếp theo hai chân thất tha thất thểu đi ra ngoài, còn va vào cửa khoang, tay hắn lần mò cả nửa ngày mới mở được cửa, đi đến lan can ngoài khoang thuyền. Sau đó... Hắn cắm đầu ngã xuống, trực tiếp rơi xuống tầng một.
 Vũ Hóa Thần ở phía dưới vội vàng chạy tới, ôm lấy Lục Ly đưa vào trong khoang thuyền. Khương Khởi Linh cũng không đi ra, cũng không nhìn xem Lục Ly có say chết hay không.
Nàng ta ngồi một hồi lâu trong khoang thuyền, vẻ kinh ngạc trên mặt mới bình phục, cuối cùng thốt ra mấy chữ:
- Ý chí lực cường đại quá... Biến thái!
Mười sáu chén Huyết Tinh Mân Côi, cho dù là ngoại công của nàng ta là cường giả Quân Hầu cảnh đỉnh phong, nếu không dùng huyền lực để bức rượu, khẳng định cũng không uống được. Huống chi Lục Ly uống xong còn có thể nói chuyện với nàng ta, đồng thời đeo mặt nạ lên rồi tự ra khỏi khoang thuyền.
- Nghe nói một người có ý chí lực cường đại, hắn có thể chống lại sự tập kích và gây mê của rượu, khiến bản thân thủy chung bảo trì được một tia ý thức tỉnh táo!
Khương Khởi Linh nhớ tới câu mà một cường giả từng nói, trước kia nàng ta, không tin lúc này nàng ta lại tin chắc rồi. Nàng ta uống rượu đã năm năm, lần đầu tiên thấy có người biến thái như vậy.
- Quả nhiên là một con ngựa hoang, đủ mạnh, thú vị!
Khương Khởi Linh nhớ tới bộ dạng của Lục Ly khi lần đầu tiên thấy hắn đứng trên giáp bản, tuy tuổi Lục Ly còn nhỏ, còn ăn mặc giống như công tử hoàn khố, nhưng Khương Khởi Linh đã duyệt người vô số chỉ liếc một cái là có thể nhìn thấu ngụy trang của Lục Ly.
Lục Ly lúc nhỏ trải qua quá nhiều cực khổ, sau đó lại trải qua quá nhiều chuyện, từng giết quá nhiều người. Còn từng làm đảo chủ, thống soái rất nhiều cường giả, cuối cùng còn vấn đỉnh Thiên Đảo Hồ, thậm chí trở thành thủ lĩnh của thế lực mạnh nhất Bắc Mạc.
Dưỡng di thể, cư di khí!
Khí chất của một người sẽ căn cứ vào thân phận của hắn mà không ngừng thay đổi, khí chất từ trong xương tủy phát ra là không thể che giấu được. Khương Khởi Linh liếc một cái liền nhận định Lục Ly là một con ngựa hoang đủ mạnh. Lại không ngờ con ngựa hoang này còn mạnh hơn nàng ta tưởng tượng.
- Đủ mạnh, đủ mạnh!
Khương Khởi Linh vừa uống rượu vừa lẩm bẩm, nàng ta thỉnh thoảng lại cười to, thỉnh thoảng lại lặng lẽ rơi lệ, tóc rất nhanh liền biến thành rối bù, quần áo không chỉnh tề, giống như một nữ nhân bị điên.
 
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.