Đối với nữ nhân thì do dự, riêng đối với nam nhân thì như lang như hổ. Đó là tình trạng hiện giờ của Bạch Lạc Tuyết.
Nhìn một dàn mỹ nữ và cái người đứng trước kia, đầu hắn lại nhức nhói vô cùng! Đặc biệt là cái người đang đứng sau màn che —— cái người mà hắn gọi là Mẫu Hậu.
“Nhi tử! Ngươi thấy họ ai vừa ý! Hôm nay ta lập tức để nàng thị tẩm cho ngươi.” Thái hậu uy nghiêm chỉnh vạt áo nói.
Cái gì? Thị tẩm!
Nghe xong câu nói vừa rồi, Bạch Lạc Tuyết hận bản thân không thể trốn xa ngàn dặm.
Nếu thật sự để một nữ nhân ngủ trên giường cùng hắn, thà rằng hắn tự hi sinh bản thân mà tình nguyện ngủ dưới sàn.
Nếu muốn một nữ nhân cởi sạch y phục ngay trước mặt hắn thì hắn sẽ tình nguyện mặc mười chiếc áo bông dày.
Còn nữa, nếu muốn một nữ nhân làm nũng với hắn, hắn sẽ tình nguyện trốn vào một góc xó mà khóc, phất ngay cờ trắng lên, ý chỉ bản thân chỉ được vẻ bề ngoài.
Kỳ thực, dục tính của hắn còn hơn người nữa, có điều cái này chỉ xảy ra đối với nam nhân.
Đã chẳng ăn thua gì thì đành phải…
“Mẫu Hậu! Người nhìn kỹ lại các nàng xem, thực sự không có gì đặc biệt, tư sắc bình thường khó lọt mắt con, chẳng ai quốc sắc thiên hương được như con của Người. Còn nữa, bộ dáng các nàng lại yếu đuối thế kia ra gió có khi còn bị thổi bay. Người như vậy thử hỏi làm sao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dac-bat-vi-hoang/2155872/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.